Trình Ca kẹp thuốc, đứng ven đường, lạnh nhạt nhìn hai người ở cửa quầy bán đồ vặt.
Bành Dã nói gì đó với cô ấy, là cười.
Rất nhanh, cô gái đứng đường kia quay đầu nhìn sang phía Trình Ca, có chút xin lỗi rụt cổ lại cười cười, vẫy vẫy tay, sau đó giày cao gót cộp cộp cộp đi khỏi.
Bành Dã đi tới, Trình Ca lạnh giọng bật ra một câu: Chỉ biết trêu ghẹo.
Bành Dã hỏi ngược lại:
"Nói bản thân cô sao?"
Trình Ca khoanh tay kẹp thuốc, nhấc chân đi, hỏi: Khách quen?
Bành Dã nói: Không biết.
Trình Ca nói:
"Không biết mà người ta chạy từ bên kia đường thật xa tới tìm anh ngủ."
Bành Dã nói:
"Không biết mà còn có người chạy từ Thượng Hải thật xa tới tìm tôi ngủ."
… Trình Ca quay đầu lại, dùng khóe mắt lạnh lùng liếc anh.
Đường đằng trước có người đang dời quầy nướng, đang lùi ra sau không thấy người tới, Bành Dã xách cánh tay Trình Ca kéo cô sang một bên, nói:
"Nhìn tôi làm gì, nhìn đường."
Trình Ca quay đầu, mái tóc dài hơi ướt lướt qua cánh tay anh, để lại một vệt ẩm ướt.
Trình Ca hỏi:
"Anh vừa nói gì với người phụ nữ đó vậy?"
Hửm?
Trình Ca:
"Sau khi anh nói, cô ấy đã nhìn tôi, cười rất kì lạ."
"Tôi nói với cô ấy, cô tới trước, tôi đồng ý làm giao dịch của cô."
Trình Ca: …
"Vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp." Cô ném đầu lọc vào thùng rác.
Đi qua đường, Trình Ca hỏi:
"Anh và A Hòe cũng quen như vậy?"
Bành Dã ừ một tiếng, xách cánh tay cô, sự chú ý đều đặt trên xe máy, xe nhỏ qua lại.
Qua đường rồi, anh mới ngẫm nghĩ tới, cụp mắt nhìn cô, gương mặt cô cực kì bình tĩnh.
Bành Dã hỏi:
"Cô ấy đã nói với cô?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!