Lúc gần tối, Bành Dã và Trình Ca đến một thị trấn nhỏ gần quốc lộ Thanh Tạng.
Đến quốc lộ, cách trạm bảo vệ không xa nữa. Hai người không tiếp tục chạy về, vòng tới vòng lui trong trung tâm trấn tìm nhà nghỉ.
Mưa ít, khô hanh, trấn nhỏ bẩn đến mức mờ mịt.
Đường trong trấn rất hẹp, rất lâu chưa từng sửa đường, mặt đường lồi lõm, rác khắp nơi.
Phụ cận có một chợ bán thức ăn, mùi tanh của đủ loại thức ăn tràn ra từ ngõ hẻm, bao phủ cả con phố.
Ánh mắt Trình Ca quét nhìn bên đường, ngón tay cô chỉ một cái, nói: Chỗ đó đi.
Cái cô chỉ là một nhà nghỉ ở đầu hẻm chợ bán thức ăn, trên cửa kính dán Hai mươi tệ, một người phụ nữ mang thai mập mạp đứng ở cửa cắn hạt dưa;
Bành Dã khẽ nhíu mày:
"Có chỗ dễ dàng như vậy?"
Lái xe tới gần, mới nhìn thấy mấy chữ khuất sau lưng người phụ nữ mang thai: Ba tiếng.
Hóa ra là phòng theo giờ.
Trình Ca không có lời nào để nói.
Bành Dã thấy nhà nghỉ đó quả thực quá bẩn, nói: Không ở chỗ này.
Trình Ca nói:
"Ừ, không đủ thời gian."
Bành Dã mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ cười một tiếng.
Tới đằng trước một chút, có nhà nghỉ có vẻ coi như sạch sẻ, sáu mươi đồng một đêm.
Bành Dã nói: Chỗ này.
Ngón tay cái của Trình Ca chỉ ra sau, cô nói:
"Nãy bên kia có chỗ bốn mươi đồng."
Bành Dã nói:
"Chỗ đó trông không sạch bằng chỗ này."
Vậy sao? Trình Ca ngồi dậy rướn rướn cổ, nhìn bên cửa sổ. Quả thực, chỗ Bành Dã nhìn trúng là chỗ sạch nhất vùng này.
Bành Dã dừng xe lại, nói: Chỗ này đi.
Trình Ca nói:
"Vậy chúng ta chỉ còn lại hai mươi sáu đồng."
Sáng mai đến rồi.
"Tối nay phải ăn cơm."
"Hai mươi sáu đồng đủ ăn rồi."
Còn sáng mai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!