Sập tối, Bành Dã và Trình Ca đến thôn Mộc Tử.
Thôn Mộc Tử là thôn trên sa mạc điển hình, đất rộng người thưa, cát vàng khắp nơi. Nhiều nhà xây bằng gạch đá, trừ màu vàng ra chính là màu xám, ít có màu khác.
Dân trong thôn ở rải rác, rất xa không thấy người.
Trong thôn chỉ có một con đường chính, liếc mắt là có thể trông đến cuối.
Đi qua một nhà trọ ở cửa thôn, Bành Dã dùng cằm chỉ, bàn bạc: Trọ ở đây?
Trình Ca ló đầu nhìn một cái, trên hộp đèn cũ nát ở cửa nhà trọ viết: Ơ trọ ba mươi tệ một đem (1).
(1) Câu gốc là 30 , bị mất nét ở hai chữ và , câu đúng là 30 (Ở trọ ba mươi tệ một đêm).
Trình Ca nói: Đừng ở.
Xe chầm chậm đến gần, Bành Dã quay đầu nhìn, nói: Không sạch sẽ lắm.
Trình Ca nói:
"Phí tiền, lát nữa lấy máy ảnh, không phải rời khỏi ngay sao?"
Bành Dã sờ mũi cười cười.
Trình Ca: Anh cười cái gì?
"Chúng ta thật là nghèo." Bành Dã nói, ngón tay gõ nhẹ tay lái, hơi đạp ga lái qua nhà trọ đó.
Trình Ca hỏi:
"Còn lại bao nhiêu tiền?"
Tôi xem thử. Bành Dã nói đoạn, đưa tay sờ túi quần.
Phía trước xe có một đứa trẻ đen thui xua mấy con dê trắng đi qua, anh lại giơ tay lên nắm tay lái; Trình Ca thò người sang, tay luồn vào túi quần anh, moi hết tiền ra.
Đều là tiền giấy vừa cũ vừa bẩn.
Vừa vặn. Một trăm, năm mươi, hai mươi, mười đồng, năm đồng, một đồng, mỗi loại một tờ.
"Còn lại một trăm tám mươi sáu." Trình Ca nói.
Mà sáu ngàn cô tìm Kim Vĩ đòi thì phải đưa cho đám chủ xe kia không được thiếu một xu.
Bành Dã nói:
"Đủ cho chúng ta đi về rồi."
Trình Ca:
"Còn phải đổ xăng (2)."
Bành Dã:
"Được, tôi cố gắng (3) giữ."
(2), (3) Nguyên gốc đều là , có nghĩa là cố gắng, nỗ lực, nghĩa đen là đổ xăng, tiếp nhiên liệu.
Trình Ca ngẩng đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!