Chương 38: (Vô Đề)

Mặt trời nhỏ lại một chút, bầu trời xanh thăm thẳm.

Trình Ca ngồi trong dòng suối, mái tóc dài ướt sũng, nói:

"Đã đến đây rồi, tôi cũng không thể chạy, cởi ra cho tôi đi."

Bành Dã nhíu mày, chuyên tâm bôi thuốc cho cô, nói: Băng lại trước.

Trình Ca liếc mắt. Cô nhìn qua lại thấy vết thương trên khuỷu tay anh, bị thương không hề nhẹ.

"Không phải anh nói không sao à?"

Bành Dã: Là không sao.

Trình Ca:

"Anh nên bôi ít thuốc cho mình đi."

Bành Dã bèn bôi qua loa ít thuốc lên. Trình Ca cảm thấy anh đang ứng phó với cô.

Bành Dã đút Trình Ca uống mấy viên thuốc kháng sinh, Trình Ca nói:

"Anh cũng uống chút đi." Thế là Bành Dã cũng uống mấy viên.

Bành Dã mặc áo thun, nhặt áo gió trong nước lên mặc vào, lại xốc Trình Ca lên, nói: Đi thôi.

Trình Ca: Đi đâu?

Bành Dã hướng cằm về phía một đồi cát ngoài rừng: Chỗ đó.

Trình Ca nói: Thả tôi ra.

Trong đầu Bành Dã nhớ lại câu Trình Ca nói:

"Chúng ta đều đừng vượt tuyến, được không?"

Cũng phải, anh đã vào thân thể cô, chưa vào trái tim cô; quản nhiều như vậy làm gì.

Anh nhìn cô một cái, nói: Xin tôi.

Trình Ca không xin.

Bành Dã:

"Không xin thì không cởi."

Trình Ca hừ lạnh một tiếng.

Đi mấy bước, Trình Ca nói:

"Cởi dây ra cho tôi, tôi muốn đi tiểu."

Bành Dã quay đầu, híp mắt lại:

"Thực sự muốn đi tiểu?"

Trình Ca nói: Không nhịn nổi rồi.

Bành Dã đi sang, sờ eo cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!