Ánh nắng gay gắt ập xuống, đồi cát vàng trùng điệp nhấp nhô, không có bờ bến.
Hơi nóng dâng lên như con sóng lớn.
Trình Ca bị trói hai tay sau lưng, dây thừng kéo ngang hông, thất thiểu đi trong sa mạc.
Cô giống như cá ngâm trong nước sôi, đi đến đâu cũng chạy không khỏi hơi nóng sôi sùng sục. Gió thỉnh thoảng thổi tới cũng là gió nóng, mồ hôi trên người đổ rồi bốc hơi, bốc hơi rồi lại đổ.
Có lúc cô phản kháng không chịu đi, Bành Dã kéo dây thừng ở phía trước kéo một cái, cô lại lảo đảo đi mấy bước, từ từ đi về phía trước.
Cô đã từng thử nằm ỳ dưới đất không nhúc nhích, nhưng Bành Dã đủ nhẫn tâm, kéo dây thừng trên mặt cát, kéo cả người cô trong cát.
Đi khoảng mười mấy phút, Trình Ca chóng mặt hoa mắt, hơi vô lực xoay thắt lưng, lắc dây thừng.
Bành Dã cảm ứng được, quay đầu nhìn cô: Làm sao?
Trình Ca xoay người lại, đưa tay sau lưng cho anh nhìn, nói:
"Tôi không chạy, anh cởi ra cho tôi."
Bành Dã hừ cười một tiếng, không có phản ứng quay người đi. Trình Ca nghiêm mặt đứng tại chỗ, qua một lát bị anh kéo một cái, tiếp tục đi tới.
Trình Ca bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh đến mức khiến người ta phát sốt, ánh nắng chói mắt, khắp thế giới đều là ánh vàng rực rỡ.
Bành Dã đi vài bước rồi dừng lại, quấn dây thừng vào tay, nói: Uống chút nước.
Trình Ca nói: Tôi tự uống.
Bành Dã đi tới, đặt miệng chai bên mép cô. Trình Ca quay đầu sang chỗ khác, không nói lời nào.
Bành Dã nhìn chằm chằm mặt cô một hồi, vẻ mặt ghét bỏ:
"Trên mặt cô là mấy thứ gì vậy?"
Anh giơ tay lên sờ, là muối từ mồ hôi đổ ra lẫn gió cát. Ngón tay cái anh xoa xoa, phủi xuống cho cô.
Trình Ca lùi ra sau:
"Muốn sờ thì cởi dây ra rồi sờ."
Vậy thì không sờ. Giọng Bành Dã nhàn hạ, anh liếc mắt nhìn đôi môi khô khốc của cô, đưa nước tới bên mép cô, Uống nước.
Cô rũ mí mắt liếc cái chai đó một cái, nói:
"Anh cởi dây ra cho tôi, tôi tự uống."
Không cởi. Bành Dã hơi híp mắt, mang theo chút cảnh cáo, lạnh nhạt nói, Cô có uống không?
Trình Ca nâng mí mắt, cũng nhàn nhạt nói đầy khí phách: Không uống.
Hai người nhìn nhau, giằng co mấy giây.
Bành Dã chợt cười một tiếng, rất lưu manh, nói:
"Cô không uống, tôi có thể dùng miệng đút rồi."
Trình Ca: Bỉ ổi.
"Cô có mặt mũi nói tôi bỉ ổi?" Bành Dã như cười như không,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!