Bành Dã không ở bên đống lửa, anh ngồi dựa dưới một thân cây trong góc tối.
Trình Ca kéo dây kéo lều chui ra ngoài, phát ra tiếng, ánh mắt anh chợt lia tới, con ngươi đen sắc bén, giống như sói ẩn nấp trong bụi cây, cảnh giác, nhạy cảm, mang theo chút hung ác.
Trình Ca đỡ lấy lều, nhìn anh chằm chằm.
Anh mặc một chiếc áo mưa màu đen, gò má thoạt nhìn lạnh lùng hơn thường ngày.
Trình Ca ý thức được, anh thực sự không phải yên lặng ngồi, anh đang trực đêm, đang trinh sát.
Anh thấy Trình Ca đi ra, không kinh ngạc lắm, ánh mắt rất nhanh lại nhìn sang chỗ khác.
Trình Ca trùm kín người, đi tới bên đống lửa ngồi xuống sưởi ấm, cách anh khoảng cách vài mét. Trong tầm mắt anh liếc thấy cô sưởi ấm, hỏi: Lạnh nên thức à?
Trình Ca lắc đầu.
Chỗ cô ngủ gần đống lửa bên ngoài nhất, rất ấm.
Bành Dã lại hỏi: Không ngủ được?
Giọng anh rất thấp, lúc nói chuyện không hề nhìn Trình Ca, mà luôn chú ý hoàn cảnh xung quanh. Sương đêm nhiều hơn, mờ mịt trôi lơ lửng giữa hai người.
Trình Ca nói: Ừ, không ngủ được.
Bành Dã dừng một giây, nghiêng đầu nhìn sang, hỏi: Sợ à?
Trình Ca hỏi ngược lại:
"Anh nghĩ tôi sẽ sợ sao?"
Anh cười một tiếng vô cùng nhạt, lại nhìn về phía bụi cây trong đêm. Đống lửa chiếu rọi, trong bụi cây giống như che giấu ma quỷ.
Trình Ca ôm gối, đầu gối lên cánh tay, ngoẹo đầu nhìn anh một lúc, từ đầu đến cuối anh chuyên tâm nhìn chằm chằm rừng cây xung quanh.
Trình Ca hỏi: Anh mệt không?
Bành Dã nói: Không mệt.
Lúc anh nói chuyện vẫn không nhìn cô.
Trình Ca nhẹ giọng hỏi:
"Tối nay sẽ có nguy hiểm sao?"
Bành Dã nói: Có thể.
Trình Ca hỏi:
"Có thể cho tôi một khẩu súng không?"
Bành Dã nói: Không được.
Trình Ca hỏi: Tại sao?
Bành Dã không trả lời ngay, nửa giây sau, nhìn cô một cái:
"Tôi cho rằng cô biết tại sao."
Trình Ca nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!