Thạch Đầu ôm củi đi lên từ dưới dốc, vội vàng luống cuống giống như người hòa giải:
"Sao vậy sao vậy, sao lại đm rồi?"
Trình Ca lạnh mặt không lên tiếng, giãy vài cái trên lều. Nhưng người hoàn toàn không có trọng tâm, không đứng thẳng người được, giãy lung tung giống như cá lọt lưới.
Nhưng cô không muốn trượt xuống ngồi dậy như nữ sinh, như thế phải ngồi dưới chân Bành Dã.
Bành Dã nhìn cô vài lần, hiểu rõ suy nghĩ của cô, chìa tay kéo cô.
Anh túm lấy cổ áo trước của cô, xách cô lên. Trình Ca không chịu nổi dáng vẻ bá đạo này của anh, hất tay anh:
"Anh buông ra cho tôi!"
Thế là Bành Dã buông ra, Trình Ca lại ngã xuống lều.
Mười Sáu đau đầu muốn chết, bỏ củi xuống đất:
"Sao hai người lại đột nhiên bất hòa nữa vậy, bắt đầu từ hôm qua, đụng nhau là đấu."
Thạch Đầu cũng không biết làm sao, nói:
"Lão Bảy, cậu là đàn ông thì không thể nhường một chút à?"
Anh ta nói đoạn kéo Trình Ca lên, Trình Ca chỉnh quần áo lại, nói:
"Thạch Đầu, không sao đâu, tôi không so đo với anh ta."
Bành Dã bị chọc tức đến mức cười ra một tiếng:
"Vậy là tôi trêu chọc cô rồi?"
Trình Ca dùng khóe mắt nhìn anh:
"Tôi đã trêu chọc anh cái gì?"
Thạch Đầu thấy hai người lại sắp bốc hỏa, kêu một tiếng:
"Lão Bảy, cậu đi đốt lửa đi!"
Bành Dã không di chuyển, liếm răng một cái, nhìn Trình Ca chằm chằm.
Trình Ca nói: Nhìn cái gì?
Bành Dã nói:
"Hiểu rồi. Cô có thể bắt nạt đàn ông, đàn ông không thể bắt nạt cô."
Trình Ca hỏi:
"Anh nói đàn ông nào vậy?"
Bành Dã: …
Trình Ca hỏi: Tôi bắt nạt anh?
Bành Dã: …
Trình Ca lại hỏi: Tôi bắt nạt ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!