Chương 22: (Vô Đề)

Đi ra từ phòng riêng, Bành Dã xoay người lại, cúi đầu nhìn Trình Ca, nói:

"Bà chủ cửa hàng này biết thắt bím tóc nhỏ của con gái dân tộc Tạng, để bà ấy thắt cho cô thử?"

Trình Ca nói: Được.

Bành Dã vén rèm lên, Mười Sáu và bà chủ ngồi trên bậc thềm ngoài cửa nói chuyện phiếm, nghe tiếng bước chân, hai người quay đầu lại, vẻ mặt khá tế nhị.

Nhưng Bành Dã khá bình tĩnh, giống như lúc nãy là anh đi ra sau tán gẫu với Trình Ca vậy.

Bành Dã nâng rèm lên, nhường ra một con đường, để Trình Ca ở đằng sau đi ra ngoài trước.

Mười Sáu há hốc mồm:

"Trình Ca, cô mặc bộ đồ này đẹp thật."

Trình Ca nói:

"Tôi mặc gì cũng đẹp."

Mười Sáu cười lớn: Đúng đúng đúng.

Bà chủ đứng dậy đi tới, nói:

"Thắt bím tóc nhỏ nữa là đẹp nhất."

Bành Dã nói:

"Bà làm giúp cô ấy một chút."

Bà chủ dẫn Trình Ca sang bên cạnh quầy giúp cô thắt tóc.

Trong lúc chờ, Bành Dã đi xung quanh cửa hàng, cuối cùng đứng nhìn bên cạnh tường treo đồ trang sức.

Mười Sáu tới huých anh một cái, cười híp mắt thấp giọng:

"Anh Bảy, cảm giác thế nào?"

Bành Dã đè lên vai anh ta, ra sức vặn.

Mười Sáu đau đến nhe răng, không dám kêu thành tiếng, nhỏ giọng nói:

"Sai rồi sai rồi, em sai rồi."

Bành Dã buông anh ta ra, đi lấy một chuỗi hạt san hô treo trên tường.

Mười Sáu xoa vai, hỏi:

"Vậy hồi nãy hai người đang làm gì vậy?"

Bành Dã nói: Đánh nhau.

Đánh nhau? Mười Sáu ha ha mấy tiếng, ai tin chứ.

Thế là anh ta hỏi:

"Đánh vui vẻ sảng khoái không?"

Bành Dã liếc xéo nhìn anh ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!