Nhà bếp cách gian nhà chính rất gần, liếc mắt là có thể nhìn thấy cửa chính.
Trình Ca ôm máy ảnh, bản năng sải bước đi về phía cửa bếp, đột nhiên sau cổ có một sức mạnh đột ngột. Bành Dã tóm cổ áo sau của cô kéo cô ra sau kề sát vào tường, ánh mắt ra hiệu cô im lặng và đừng lộn xộn.
Trình Ca nhìn anh một cái, thực sự không nhúc nhích.
Cô bị lồng trong bóng lưng cao lớn của anh, giương mắt nhìn chằm chằm gáy anh. Tóc anh không tính là ngắn, chắc có một khoảng thời gian không cắt, sờ lên có lẽ sẽ không đâm tay.
Cô nhìn thấy anh vô thức ghì bên hông trái, chỗ đó thấp thoáng có vật lồi lên, Trình Ca biết là súng.
Trình Ca giơ máy ảnh lên chụp bóng lưng anh, trong góc màn hình có Ni Mã và Thạch Đầu vẻ mặt nghiêm túc chờ cơ hội di chuyển, còn có bếp lò tỏa khói.
Trong bếp đầy mùi gạo, bầu không khí lại vô cùng khẩn trương. Tiếng gió bên ngoài dịch trạm lớn hơn, mưa đá đập vào căn nhà gỗ kêu đôm đốp.
"Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!" Người bên ngoài rất nóng nảy, gõ cửa biến thành đạp cửa.
Bà cụ ở dịch trạm từ trên lầu tập tễnh đi tới: Tới đây… Tới đây…
Mười Sáu trốn dựa vào bên kia khung cửa, trao đổi ánh mắt với Bành Dã.
Bành Dã kề nghiêng vào tường, nhìn chằm chằm cửa chính; đồng thời, tay trái mò ra phía sau, đang lần mò không khí.
Trình Ca cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay rộng lớn của anh. Cô cẩn thận đưa tay tới, thế là, đầu ngón tay Bành Dã chạm vào đầu ngón tay cô.
Có trong nháy mắt như thế, là dừng lại một chút.
Tay anh duỗi tới xa hơn một chút, cố gắng nắm lấy cổ tay cô. Nhưng Trình Ca nhanh nhẹn lại khéo léo rút về, kết quả anh bắt được tay cô, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay cô.
Trái tim cô run lên một cái, trong nháy mắt bị anh dùng lực dẫn, kéo, thuận thế kề sát vào lưng anh.
Cô cảm thấy thân thể anh cứng trong phút chốc.
Mặt cô kề bên cổ sau của anh, chậm rãi thở ra một hơi, anh lại cứng đờ.
Anh xem như đã lĩnh hội rõ ràng từng nét bút trong từ
"lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn".
Nhưng thời điểm này, anh không có tâm tư đấu đá ngầm với cô.
Trình Ca nắm chặt tay anh, dựa sát vào lưng anh, nhiệt độ bàn tay anh rất cao, lưng cũng rất vững vàng, khiến cô không khỏi muốn ngủ.
Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ lệnh.
Trình Ca nghĩ, trên cổ anh có hương thơm mát tự nhiên, cô nghi ngờ xà phòng anh tắm thực ra là xà phòng giặt quần áo, ví dụ như, bồ kết?
Tới đây. Bà cụ tháo chốt cửa, mở cửa chính ra.
Trong chốc lát, gió tuyết và khí lạnh cuồn cuộn tiến vào, mang theo hai cô gái giậm chân lia lịa, một người mặt trát đầy phấn, mặc jacket màu kẹo và quần bó, không ngừng kêu ca:
"Mẹ tôi ơi, cái thời tiết quỷ quái gì vậy, lạnh chết rồi lạnh chết rồi!"
Người kia tao nhã hơn một chút, mặc áo gió màu xanh lá, răng run cầm cập:
"Không phải dự báo thời tiết nói vậy à."
Sợ bóng sợ gió một trận.
Trình Ca kịp phản ứng trước tiên, rất dứt khoát rút khỏi bàn tay Bành Dã, xoay người đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!