Chương 57: kết

Lần đầu gặp phụ huynh mà ăn mặc như một quả bóng thì sẽ thế nào?

Miểu Miểu hối hận muốn chết, cậu nên giống như Chử Y mặc áo khoác dài thẳng thớm, xuất hiện thật đẹp trai mới đúng chứ. Miểu Miểu rụt về phía sau, muốn che đi chiếc quần bông của mình, Chử Y còn chưa giới thiệu thì cậu đã lên tiếng chào hỏi.

"Ông ngoại, bà ngoại, cháu là Miểu Miểu ạ." Tuy rằng ăn mặc không đẹp nhưng vẫn phải ngọt ngào chào hỏi, biết đâu có thể bù đắp điểm ấn tượng.

Hai ông bà sửng sốt, Miểu Miểu sực nhớ có lẽ ông bà ngoại không hiểu cậu đang nói gì.

Đang lúc cậu vắt óc nghĩ xem phải nói thế nào thì bà ngoại cười: "Chào cháu, Miểu Miểu."

Bà ngoại nói tiếng phổ thông rất lưu loát. Lúc nãy ông bà ngẩn ra không phải vì không hiểu tiếng Trung, mà là không ngờ Miểu Miểu lại chẳng khách sáo, mới gặp đã gọi ông ngoại bà ngoại.

Có lẽ không cần ngạc nhiên vì Chử Y đã từng nói với họ, lần đầu Miểu Miểu đến gặp con gái họ là đã gọi mẹ luôn rồi.

Đây là người mà Chử Y mỗi lần gọi điện thoại đều nhắc đến trong suốt một năm qua, là người mà Chử Y mỗi lần nhắc đến đều mỉm cười, là người sống trong trái tim Chử Y. Là người mà Chử Y bảo cả đời sẽ mãi mãi bên nhau.

Bà quan sát Miểu Miểu một lượt, vẻ mặt rất hài lòng, nói với ông ngoại: "Ông xem, tốt hơn Chử Y biết bao nhiêu, mặc ấm áp như vậy, không khiến người ta phải lo lắng."

Ông ngoại gật đầu, ông cố gắng bắt chuyện, không muốn để Miểu Miểu cảm thấy ông là người nghiêm túc cứng nhắc nên nói với bà ngoại: "Chử Y muốn thời trang phang thời tiết, nó luôn áp lực chuyện hình tượng."

Chử Y bất đắc dĩ dẫn họ ra khỏi sân bay, lái xe đưa họ về nhà. Không cần phải ra ngoài ăn cơm vì chú Lý chuẩn bị xong cả rồi.

Ông bà ngoại đã hơn 70 tuổi, Chử Y không muốn để họ vất vả nhưng sau khi ông bà nghe kể về Miểu Miểu thì kiên trì muốn gặp cậu, may là máy bay nhà, có thể sắp xếp ổn thỏa.

Chử Y hiểu họ, nên không ngăn cản.

Chú Lý biết khẩu vị của người già nhất, làm một bàn đầy thức ăn, cả nhà ăn uống rất vui vẻ. Trên bàn ăn, bà ngoại liên tục gắp thức ăn cho Miểu Miểu, bảo cậu ăn nhiều chút. Miểu Miểu ngại từ chối, thật sự ăn nhiều thêm một chút. Một chút của cậu nhiều hơn khẩu phần ăn của đàn ông trưởng thành bình thường rất nhiều.

Bà ngoại hài lòng quá đỗi, càng nhìn càng thấy cưng.

"Hôm nào mời ba của Miểu Miểu đến nhà ăn cơm nhé." Bà ngoại nói.

Ý là gặp mặt phụ huynh hai bên hả?

Vậy là ông bà ngoại rất hài lòng với mình đúng không?

Miểu Miểu lập tức buông đũa xuống, vui vẻ gật đầu: "Vâng thưa bà ngoại!"

Chử Y nhướng mày, em nói thế đạo diễn Phàn có biết không?

Sau bữa cơm, ông bà ngoại đưa quà cho Miểu Miểu. Đó là một chiếc đồng hồ rất đặc biệt, mặt đồng hồ là một bầu trời sao, những ngôi sao nhỏ màu vàng được ghép từ những viên kim cương vàng lấp lánh, lóe sáng trên nền xanh đậm.

Những ngôi sao nhỏ lớn nhỏ khác nhau, sắp xếp xen kẽ trông giống như một bầu trời sao thu nhỏ.

"Chử Y nói cháu thích ngôi sao nhỏ và những thứ lấp lánh." Bà ngoại nói: "Bà và ông ngoại cháu đã đặc biệt đặt làm chiếc đồng hồ này, cháu có thích không?"

Thật ra cho dù bọn họ tặng gì Miểu Miểu cũng thích, nhưng món quà này thật sự đánh trúng tim đen Miểu Miểu rồi.

"Thích ạ!" Miểu Miểu yêu thích không buông tay.

Cậu đứng trước mặt bà ngoại và ông ngoại, không biết nên biểu đạt sự yêu thích của mình như thế nào, do dự một chút rồi cúi người thơm lên mặt bà ngoại một cái. Bà ngoại ngẩn người, sau đó mỉm cười.

Đứa trẻ này thật sự không coi họ là người ngoài, vừa gặp đã gọi bà ngoại ông ngoại, ăn cơm xong thì thơm má.

Miểu Miểu thơm bà ngoại, ông ngoại ít nói cũng không thể thiếu, cậu lại thơm lên mặt ông ngoại một cái: "Cảm ơn ông ngoại ạ."

Ông lão nghiêm túc ít nói khẽ ho khan một tiếng. Có lẽ ít khi nhận được hành động thân mật như vậy nên ông có hơi không được tự nhiên, nhưng nhất định là không ghét.

Bà ngoại cười nói: "Ông ngoại cháu còn đặt mua cho cháu một chiếc xe, chắc hai ngày nữa là đến đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!