Lần đầu tiên Chử Y gặp Quý Tắc là lúc anh 7 tuổi.
Hôm đó anh vừa tan học, trông thấy một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ thấp hơn anh một chút đứng trước cửa nhà mình. Chử Y vừa xuống xe đã bị bọn họ nhìn chằm chằm, ánh mắt của người phụ nữ kia khiến Chử Y rất khó chịu, bà ta vỗ vỗ nói với cậu bé: "Đây là anh trai con, gọi anh đi con."
Cậu bé đó trông rất giống Chử Y, thò tay muốn chạm vào tay Chử Y. Chử Y chưa kịp hiểu chuyện gì nên đứng im tại chỗ, cậu bé kia nắm được tay anh: "Anh trai."
"Chử Y!" Một tiếng gọi chói tai khiến Chử Y hoàn hồn.
Mẹ anh luôn dịu dàng, nói chuyện không nhỏ nhẹ thì cũng êm tai, giọng luôn duy trì ở mức độ dễ chịu, chưa bao giờ phát ra âm thanh chói tai như thế.
"Con là con một." Mẹ anh gằn từng chữ: "Không có anh chị em gì hết, càng không có em trai."
Chử Y 7 tuổi đã hiểu rất nhiều chuyện, anh lạnh lùng gỡ tay cậu bé ra, đi về phía mẹ.
Cậu bé kia cứ theo sau anh gọi anh trai, cậu ta không vào được nhưng đứng ngoài cửa luôn miệng gọi.
"Anh trai, anh ơi."
"Anh ơi."
"Anh ơi."
Gọi từ nhỏ đến lớn.
Lúc nhỏ cậu ta không vào được cửa, nhưng có thể tìm Quý Trấn. Quý Trấn rất thích cậu ta, mỗi khi nhắc đến đều nói đứa trẻ đó hết sức giống ông.
Ngày Quý Trấn qua đời, Quý Tắc lại gọi anh là anh trai: "Anh trai ơi, bố cũng chết rồi, ông ấy để lại tất cả mọi thứ cho anh."
Lúc Chử Y mới về nước, Quý Tắc vẫn gọi anh trai, cậu ta nói: "Anh ơi, có rất nhiều người thích anh."
Buổi hòa nhạc, phim truyền hình, phim điện ảnh của Chử Y xảy ra sự cố, cậu ta cũng gọi anh trai: "Anh ơi, anh phải cẩn thận đó."
"Anh trai của tôi á." Quý Tắc nói với Miểu Miểu: "Thật sự là tỏa sáng rực rỡ. Anh ấy sinh ra đã có tất cả, sống trong căn nhà tốt nhất, có người mẹ dịu dàng tao nhã nhất, hưởng thụ mọi thứ tốt nhất. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, cứ như nhìn thấy hoàng tử bé vậy."
"Nhưng mà hoàng tử bé không thích tôi." Quý Tắc tiếc nuối.
Hàng mi Miểu Miểu run rẩy, Quý Tắc cười nói: "Anh ấy không thích tôi, nhưng có sao đâu, tôi vẫn là em trai duy nhất của anh ấy."
"Chỉ là không ngờ, lại có thêm cậu." Quý Tắc nhìn Miểu Miểu, ánh mắt phức tạp.
…
"Không định vị được, muốn định vị thì con phải gọi điện cho nó." Chú Lý nói với Chử Y đang lo lắng: "Có cần báo cảnh sát không?"
"Không cần." Giọng Chử Y khàn khàn: "Đừng báo cảnh sát, Quý Tắc là một kẻ điên."
Những người khác cũng lo lắng, nhưng bọn họ đều không hiểu được sự sốt ruột và hối hận của Chử Y.
Anh rất hối hận vì hôm nay không ở lại đó, anh đã thấy trị an ở đó không ổn, vậy mà không ở lại đó thêm một ngày.
Anh càng hối hận vì đã cho Quý Tắc xem thứ trong điện thoại ở tiệc mừng thọ của ông cụ Mục, thứ anh cho Quý Tắc xem là ảnh chụp di chúc đã được anh công chứng.
Anh ghét Quý Tắc cứ dây dưa không dứt, anh biết Quý Tắc muốn gì. Anh đã sớm lập di chúc, sau khi anh chết thì tất cả tài sản sẽ thuộc về Miểu Miểu. Nếu Miểu Miểu xảy ra bất trắc thì tất cả tài sản sẽ thuộc về tổ chức từ thiện.
Anh nói với Quý Tắc, đừng dây dưa nữa, cho dù anh có chết thì tiền của Quý Trấn cũng sẽ không đến tay cậu ta đâu. Anh cũng nói với Quý Tắc, đừng hòng làm gì Miểu Miểu, bởi vì Miểu Miểu họ Mục, nếu Miểu Miểu xảy ra chuyện thì cậu ta vĩnh viễn không có được tiền của Quý Trấn.
Anh cho rằng mình đã tính toán rất kỹ, Quý Tắc cũng hiếm khi nổi đóa. Anh cho rằng như thế là đã an toàn rồi, anh có thể công khai với Miểu Miểu, kết hôn với Miểu Miểu. Nhưng anh đâu lường được suy nghĩ của kẻ điên, lại còn kéo sự chú ý của kẻ điên đó lên người Miểu Miểu nữa.
"Tôi đã chuyển toàn bộ tài sản của Quý Trấn vào tài khoản của cậu rồi." Chử Y trả lời cậu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!