Chương 53: Bé sao nhỏ – 53

Ông nội Đường đánh Đường Hải một trận, đánh mệt rồi thì quay lưng về phía hắn, bảo hắn cút đi.

Đường Hải muốn Lâm Khê đỡ mình dậy, Lâm Khê trầm mặc cõng hắn lên lưng. Tấm lưng gầy yếu đó vậy mà có thể cõng được Đường Hải vững vàng, Đường Hải nằm trên lưng y, cười.

"Nếu chân em tàn phế, đạo diễn Phàn còn cần em không?" Bọn họ ra khỏi nhà họ Đường, Đường Hải nằm trên lưng y mà hỏi.

Vì chân bị thương nặng không thể chạm vào, Lâm Khê cõng rất khó khăn. Y đi rất chậm, chân hắn lê dài trên đất, vất vả lắm mới ra đến cửa.

Bọn họ ngồi ở cửa chờ xe.

"Tàn phế thì tàn phế, đâu phải anh không nuôi nổi em." Lâm Khê đáp.

Đường Hải cười kéo tay y qua để sưởi ấm, đôi tay đó lạnh ngắt, mặt Lâm Khê cũng trắng bệch.

Bọn họ dựa vào nhau ngồi ở cửa nhà họ Đường, chợt thấy hai đứa nhỏ đang chơi với nhau, tụi nhóc bị Đường Hải nhìn thì hơi xấu hổ, còn Đường Hải lại thản nhiên cười.

Hai đứa trẻ gợi hắn nhớ đến ngày xưa, Đường Hải vô tư cười nói: "Hồi nhỏ, lần đầu gặp anh là em đã muốn cưới anh rồi, cho dù lúc đó em có biết gì đâu."

"Em là người trung thành với giấc mơ." Đường Hải nói với Lâm Khê.

Chân của Đường Hải sau khi điều trị miễn cưỡng có thể xuống đất. Tuy có thể đi nhưng lại tập tễnh, không thể so với người bình thường, càng đừng nói đến việc khôi phục dáng vẻ nhanh nhẹn trước kia.

Hắn cũng không để ý, chỉ là đi chậm hơn chút thôi, nhưng sự chậm chạp này dù sao cũng ảnh hưởng đến cuộc sống, thậm chí xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Khê đang ở trong đoàn làm phim thì nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến bệnh viện, chỉ kịp nhìn Đường Hải bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Hắn bị một chiếc xe máy đột nhiên lao tới đâm trúng trên đường.

Lâm Khê nắm tay hắn mà khóc. Chỉ là một chiếc xe máy thôi, Đường Hải trước kia nhất định có thể né được, nếu không phải vì chân hắn…

Đây là lần đầu tiên y khóc trong đời, nghĩ đến sói con đó từng tập tễnh đi mua bữa sáng cho y, nấu bữa tối cho y, chim ưng đó ru rú ở nhà học lý luận kinh doanh. Y đối diện với phòng phẫu thuật lẩm bẩm: "Rốt cuộc tôi có gì tốt, không đáng để cậu làm vậy, ngay cả bản thân tôi cũng chán ghét chính mình."

Sau đó vì Đường Hải bị thương quá nặng nên Lâm Khê đưa hắn ra nước ngoài điều trị.

Năm thứ hai bọn họ ở nước ngoài, trong nước hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới. Bố của Đường Hải uyển chuyển nói ông nội muốn bọn họ về nước. Hai người về nước, mẹ Đường đưa sổ hộ khẩu cho bọn họ, hai người đăng ký kết hôn xong lại rời đi.

Đường Hải đã hoàn thành được giấc mơ của mình.

Dòng suối nhỏ quanh co khúc khuỷu, chảy qua ngã ba đường, cuối cùng cũng hoà vào biển lớn.

"Thực tế thì sao?" Miểu Miểu hỏi Mục Hoành Trung: "Chân bố là đã khỏi ở trong nước rồi ạ?"

Mục Hoành Trung xoa đầu cậu: "Đúng vậy, sau khi bố tỉnh thì đã ở nhà rồi. Ngoài vết sẹo trên mặt ra thì chân đã khỏi, eo cũng không đau nữa, trong lòng còn có thêm một ngôi sao nhỏ."

Miểu Miểu vui vẻ cười: "Ngôi sao nhỏ chính là Khê Khê đó, cuối cùng ba cũng tìm được người bảo hộ của mình rồi."

Mục Hoành Trung nói: "Khê Khê mới là ngôi sao bảo vệ của bố."

"Ơ ơ ơ." Miểu Miểu không chịu nổi, chạy đi kéo Phàn Vũ Khê: "Vừa rồi bố Mục có lời muốn nói với ba á."

Phàn Vũ Khê hoang mang, Mục Hoành Trung cũng bất đắc dĩ nhìn Miểu Miểu, nào có lời gì đâu. Miểu Miểu thật sự cho rằng câu ban nãy hắn chưa từng nói với Khê Khê sao.

Miểu Miểu cười hì hì, cậu lấy hai chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra đưa cho Mục Hoành Trung.

"Đây là kim cương do con sinh, con tìm nhà thiết kế làm hai chiếc nhẫn coi như quà kỷ niệm mười năm của bố Mục và Khê Khê, tặng trước cho hai người nè." Miểu Miểu xót xa nói: "Dùng rất nhiều kim cương đó."

Nhẫn kim cương nam được đính một hàng kim cương lấp lánh, mỗi viên kim cương đều cực kỳ tinh khiết, ngụ ý tình yêu không chút tạp chất, cả đời chỉ có một người.

Phàn Vũ Khê hừ lạnh, Mục Hoành Trung lập tức nắm lấy tay y, đeo nhẫn cho y.

"Đẹp quá!" Miểu Miểu tự bán tự khen, hai người còn chưa nói gì, cậu đã tự vỗ tay trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!