Chương 50: Bé sao nhỏ – 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Hải đánh Đỗ Gia Ứng, tuy rằng hắn đánh Đỗ Gia Ứng bầm dập nhưng mặt hắn cũng bị thương.

Đánh nhau xong thì ba người tỉnh táo lại, Lâm Khê đứng dậy bỏ đi trước, Đường Hải xách cặp im lặng đuổi theo.

"Cậu theo tôi làm gì?!" Ngang qua một con ngõ vắng, Lâm Khê quay đầu hỏi hắn. Bị một đứa trẻ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, y cũng hơi cấn.

Đường Hải không nói mà chỉ nhìn chằm chằm chân mình, rất chăm chú. Dáng người cao lớn vậy mà trông có chút tủi thân?

Lâm Khê bất đắc dĩ tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi về tới chỗ ở của mình. Y ở tầng ba, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy bóng dáng thiếu niên đứng dưới ánh đèn đường, hắn dựa vào đèn đường, nhìn thẳng lên cửa sổ phòng Lâm Khê.

Nhờ thị lực đặc biệt, y thậm chí còn thấy rõ vết bầm tím trên mặt thiếu niên.

"Cậu lên đây." Lâm Khê gọi hắn.

Ánh sáng trong mắt Đường Hải chợt lóe, vội vã leo lên tầng ba.

Lâm Khê lấy hộp thuốc gia đình ra, dưới ánh đèn bàn xử lý vết thương trên mặt hắn. Đây là lần đầu tiên bọn họ ở gần nhau như vậy. Đường Hải vừa đếm lông mi của y, vừa nói: "Anh ta không phải lần đầu đi xem mắt, anh đừng thích anh ta nữa."

Tay Lâm Khê đang ấn trên mặt hắn đột nhiên dùng sức, Đường Hải không đổi sắc mặt lặp lại: "Đừng thích anh ta nữa."

Lâm Khê cười nói: "Không thích anh ta, chẳng lẽ thích cậu sao?"

Đường Hải nói với Lâm Khê: "Thích tôi đi."

Chử Y nhìn chằm chằm Miểu Miểu, kiên định nói: "Tôi thích anh, cả đời này tôi chỉ thích một mình anh thôi."

Khóe miệng hắn bị thương, giữa lông mày mang theo vẻ tàn nhẫn nhưng lời nói ra lại rất thuyết phục, cứ như chỉ thích một người là thật sự cả đời chỉ có một người thôi vậy. Lâm Khê mím môi, chẳng thốt được lời nào.

Mà Phàn Vũ Khê ngoài ống kính nhíu mày, luôn cảm thấy Miểu Miểu sắp nói ra chữ "Được".

Hai đứa này chưa có gì với nhau, mà sao diễn chung thâm tình quá vậy?

Căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ, bản thảo trên bàn, một chiếc giường, bầu không khí mờ ám hết chỗ nói.

"Cắt!"

Phàn Vũ Khê kéo Mục Hoành Trung hỏi: "Em có thấy hơi kỳ lạ không?"

Miểu Miểu chột dạ lùi ra xa Chử Y một chút.

"Chử Y diễn rất đạt, nhất là ánh mắt." Mục Hoành Trung khẳng định diễn xuất của Chử Y, hắn đột nhiên nhỏ giọng, ghé sát vào Phàn Vũ Khê: "Dù sao lúc đó em cũng muốn đè anh rồi."

Phàn Vũ Khê: "Cút mẹ em đi!"

"Còn Miểu Miểu." Mục Hoành Trung nói: "Phụ thuộc vào suy nghĩ lúc đó của anh, nếu anh cảm thấy mình không hề có chút xúc động nào thì diễn lạnh nhạt lại chút."

Phàn Vũ Khê bực bội trừng hắn, cuối cùng để cảnh quay này qua khiến bụng Mục Hoành Trung vui như mở cờ.

Sau cảnh quay này là vài cảnh kết nối nhỏ, cảnh Đường Hải theo đuổi Lâm Khê. Mỗi lúc tan học hắn luôn thích đi ngang qua nhà Lâm Khê, cuối tuần luôn xuất hiện ở quán cà phê nơi Lâm Khê viết bản thảo, sau đó kết nối đến cảnh đã quay trước ở phương Nam.

Đỗ Gia Ứng cúi đầu nhận lỗi, Lâm Khê cho người mình yêu hơn sáu năm này một cơ hội. Hai người làm hòa nhưng khó trở về như lúc ban đầu, bọn họ thường xuyên cãi nhau. Cho đến trận cãi nhau lớn vào đêm giao thừa, Lâm Khê bị Đường Hải cưỡng  hôn.

Phim quay đến đây coi như đã đi được nửa cốt truyện rồi, tiếp theo là những cảnh quay của Miểu Miểu và Chử Y. Số lần Mục Đình Dục xuất hiện khá ít, Phàn Vũ Khê dời cảnh quay của anh ta lên trước, tập trung quay tầm hai ngày là Mục Đình Dục có thể đóng máy đi nhận công việc khác rồi.

Những lần xuất hiện còn lại đều có Miểu Miểu, trong đó có một cảnh thân mật.

Rất lâu sau, Đỗ Gia Ứng gặp Lâm Khê trong bữa tiệc. Anh ta say rượu, thấy Lâm Khê ngoài ban công thì ôm lấy và nói mình đã hối hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!