Chử Y đang đối mặt với một vấn đề nan giải nhất đời, cũng là khoảnh khắc bất lực nhất đời.
Anh không thể trả lời được câu nào của Miểu Miểu, càng không hiểu Miểu Miểu đang làm gì.
Miểu Miểu nằm trên giường, mặt đỏ bừng, muốn thể hiện sự dẻo dai của mình. Sự bình tĩnh của Chử Y cuối cùng cũng trở về, buộc phải trở về, nếu bây giờ không trở về thì tối nay cũng đừng hòng về nữa.
"Không cần cho anh xem, anh biết em có thể làm được." Chử Y thở dồn dập: "Anh thấy diễn xuất của em hôm nay rất tốt."
Chuyển chủ đề tuy hơi gượng gạo nhưng Miểu Miểu vẫn bị đánh lừa. Cậu lập tức nhảy xuống giường, cầm điện thoại: "Thật ạ?"
Sau những gì vừa trải qua, giọng của Chử Y như có lửa: "Không chỉ diễn tốt mà tạo hình cũng đẹp, đẹp đến mức không muốn cho người khác xem, muốn giấu em đi."
Chử Y ngày càng không thể chịu đựng được ánh mắt si mê của người khác dành cho Miểu Miểu. Bàn tay Mục Đình Dục đặt trên vai Miểu Miểu, anh cũng không thể chịu đựng được, muốn tiến lên đánh bật tay anh ta ra. Chỉ là ôm thôi mà, Miểu Miểu đóng phim, sau này chắc chắn không dừng lại ở mức độ này đâu. Chử Y đã ở trong giới giải trí mười năm, anh biết mình phải nhịn, chẳng qua nhịn rất khó chịu.
Ngay từ đầu, d. ục vọng chiếm hữu của anh đối với Miểu Miểu đã mạnh đến đáng sợ. Khi Miểu Miểu là ngôi sao, anh không thích cho người khác chạm vào; khi Miểu Miểu là bé vịt vàng, anh không cho cậu thắt khăn lụa của người khác; khi Miểu Miểu trưởng thành, d. ục vọng chiếm hữu ẩn giấu trong lòng anh càng thêm điên cuồng, nhảy chỉ có thể để anh dạy, cơ thể chỉ có thể để anh chạm vào, dáng vẻ đẹp nhất chỉ có thể để anh ngắm.
Miểu Miểu sững sờ, đây là lần đầu tiên Chử Y nói chuyện với cậu như vậy. Chử Y thường ngày rất kín đáo, ngoài miệng sẽ mắng cậu vài câu, trêu chọc cậu nhưng chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt với cậu.
"Vậy anh giấu em đi." Miểu Miểu cười ngọt ngào: "Chỉ cho Chử Y nhìn thôi."
Chử Y mỉm cười, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh là những thứ điên cuồng đang sinh sôi nảy nở, anh sợ rằng một khi được giải phóng sẽ dọa đến cậu nhóc này – một đứa nhóc chỉ dám mạnh miệng qua màn hình nhưng khi đối mặt thì siêu nhát gan.
Ngày hôm sau có bốn cảnh quay phải quay ở khu tập thể, quay xong thì họ sẽ chuyển sang địa điểm tiếp theo.
Cảnh đầu tiên là tiếp nối cảnh hôm qua, Đỗ Gia Ứng đưa Lâm Khê đến khu tập thể chơi thực chất là muốn nhân cơ hội tỏ tình. Những người trong khu vốn muốn giúp anh ta, lúc nhìn thấy Lâm Khê bằng xương bằng thịt thì như được tiêm máu gà, càng thêm tích cực. Cứ như Đỗ Gia Ứng không theo đuổi được người này thì bọn họ sẽ mất một trăm triệu vậy.
Khác với sự nhiệt tình của mọi người, Đường Hải cau mày ngồi đó: "Cháu cũng muốn theo đuổi anh ấy, cháu muốn cạnh tranh công bằng với Đỗ Gia Ứng."
Cả bọn sững sờ rồi cười ha ha: "Thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ. Được rồi được rồi, tụi bây cạnh tranh công bằng đi!"
Rõ ràng không ai coi lời hắn là nghiêm túc.
Mấy đứa trẻ tầm tuổi này đã biết yêu ghét, thường nói với mẹ rằng lớn lên muốn cưới cô bé nào đó trong lớp, nhưng ai mà coi là thật chứ.
Gặp phải tuyệt sắc như Lâm Khê thì Đường Hải nói vậy cũng không có gì lạ, chẳng ai quan tâm đến lời cậu nhóc, thậm chí vì lo ông trời con này tức giận mà bọn họ còn chu đáo cho hắn một cơ hội để cạnh tranh.
Chiều hôm đó ở bãi đất trống trong khu tập thể, một đám thanh thiếu niên dựng một sân khấu. Sân khấu trang trí rất lãng mạn thơ mộng, bên dưới là lò nướng thịt thơm ngào ngạt, thanh niên trên sân khấu vừa đàn guitar vừa hát những bài tình ca tha thiết.
Đợi đến khi Đường Hải chỉ huy người giúp việc trong nhà khiêng đàn piano lên sân khấu thì Đỗ Gia Ứng và Lâm Khê đã ôm nhau dưới màn pháo hoa rực rỡ trong tiếng hò reo của mọi người.
Tay của Mục Đình Dục từ eo Miểu Miểu di chuyển lên vai, mặt Miểu Miểu lộ vẻ không tự nhiên, Phàn Vũ Khê lập tức hô "cắt".
Y tức giận đi tới: "Pháo hoa của đoàn phim hết rồi, đừng quên tối nay còn một cảnh nữa. Miểu Miểu, nếu con còn làm hỏng thì để Lưu Tuyền diễn đi!"
Khó trách Phàn Vũ Khê tức giận, cảnh này đã quay bốn lần rồi. Cái ôm lãng mạn dưới màn pháo hoa, lời tỏ tình ngọt ngào, cái đẹp mà Phàn Vũ Khê muốn, Miểu Miểu luôn có cách phá hỏng nó.
Lần đầu tiên là đè tay Mục Đình Dục lại.
Lần thứ hai cơ thể cứng đờ rõ rệt.
Lần thứ ba ánh mắt lảng tránh.
Lần này, vẻ mặt sượng sùng càng rõ hơn.
Sau khi Phàn Vũ Khê rời đi, Mục Đình Dục an ủi Miểu Miểu: "Đừng sợ, chỉ là ôm thôi, không có gì khác."
Miểu Miểu áy náy cười với anh ta: "Xin lỗi, đều tại em."
Mục Đình Dục hỏi: "Trước đây chưa chuẩn bị tâm lý sao? Có người mình thích rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!