Chương 47: Bé sao nhỏ – 47

Câu nói này có quá nhiều điểm đáng để bắt bẻ, hai người nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Em tự sinh sao?" Cận Đằng thắc mắc: "Tinh tú các em còn sinh ra kim cương cơ à?" 

Tinh tú có thể sinh ra kim cương, vậy thì quá quý giá rồi, có bảo bối lớn như vậy thì còn phấn đấu làm gì nữa. 

"Chỉ có sao hệ Mộc và hệ Thổ mới sinh được thì phải?" Miểu Miểu ngẫm nghĩ: "Sao hệ Thủy có thể sinh ngọc trai, viên ngọc trai to như này này." Cậu xòe tay miêu tả: "Nhưng cần phải tích đủ năng lượng, không có năng lượng thì không sinh được gì cả." 

Cận Đằng hỏi: "Thế còn sinh con?"

Miểu Miểu đỏ mặt liếc Chử Y: "Bây giờ em vẫn chưa sinh được!"

"Ồ ồ ồ ồ." Cận Đằng ngơ ngác gật đầu: "Không sinh được là bình thường, bình thường thôi."

Miểu Miểu thấy Cận Đằng có vẻ rất thích kim cương của mình, nên nói với anh ta: "Đợi sau này em sinh được rồi, em có thể sinh cho anh một đứa."

Chử Y: "?"

Cận Đằng: "!!!"

Cận Đằng sắp bị câu nói động trời của Miểu Miểu dọa chết khiếp, mặt Chử Y còn đen hơn cả quạ, trên đầu anh có hạt giống đang nảy mầm. 

"Không đúng!" Miểu Miểu phát hiện ra ý khác trong lời nói của mình, cậu vội vàng chữa cháy: "Là sinh một đứa tặng cho anh." 

Cận Đằng: "…"

Ông cố nội ơi xin em đừng nói nữa, Chử Y đang ngồi đây, Phàn Vũ Khê và Mục Hoành Trung đang ở ngay phòng bên cạnh, anh không chịu nổi đâu.

"Quên đi, dù sao em cũng vĩnh viễn không sinh được." Miểu Miểu nói. Ngay cả Phàn Vũ Khê cũng không sinh được, năng lượng của cậu ít hơn Phàn Vũ Khê nhiều nên chỉ sinh ra kim cương linh tinh gì đó thôi.

Còn sinh người ấy à, chắc cả đời này cũng không thể nào. 

Lạc Thụy ở bên cạnh cười trộm, Cận Đằng mệt tim, hỏi hắn: "Lạc Thụy, cậu cười gì đấy?"

Lạc Thụy nín cười, nghiêm túc hỏi: "Anh Cận rất muốn có con à?" 

Cận Đằng liếc hắn một cái, ánh mắt khó hiểu: "Không muốn."

Chủ đề sinh con cuối cùng bị bốn người đàn ông nói vào ngõ cụt, Cận Đằng hỏi Miểu Miểu: "Bọn anh đều có kim cương, không cho Chử Y một viên à?"

Miểu Miểu ôm kim cương của mình, cười xấu hổ: "Đây là của Chử Y hết."

Cận Đằng và Lạc Thụy cảm thấy nụ cười trên mặt cậu còn chói mắt hơn cả kim cương, chói đến mức mù cả mắt người lẫn chó.

Sau khi Cận Đằng và Lạc Thụy rời đi, Miểu Miểu cất kim cương của mình. Chử Y hỏi: "Không phải nói cho anh hết sao?"

Miểu Miểu nói: "Của anh cũng là của em mà."

Cậu rất thích đồ lấp lánh, ánh sáng vui mừng trong mắt sánh ngang với kim cương, Chử Y bất đắc dĩ nói: "Nhóc vô lại."

Miểu Miểu chần chừ một lúc, lấy ra một viên, đặt vào lòng bàn tay Chử Y:  "Chử Y, đây là trái tim của em, bây giờ em tặng trái tim của em cho anh, anh nhất định phải trân trọng nó đấy nhé."

Chử Y: "…"

"Trái tim của em quả nhiên rất nhỏ ha." Chử Y cất kim cương đi, cười nói.

Vì stt Chử Y nên cư dân mạng và Phàn Vũ Khê mới chịu yên tĩnh, nhưng vẫn có người cứ bám lấy chuyện Miểu Miểu là vai chính 1 không buông, nói cậu chỉ dựa hơi ba, không gánh nổi bộ phim lớn như thế, sau này chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

Miểu Miểu dựa vào lòng Chử Y đếm kim cương, Chử Y buông điện thoại hỏi cậu: "Thật sự không để ý sao?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!