Chương 45: Nhà mới

Chử Y im lặng rất lâu, Miểu Miểu xấu hổ đến muốn chui xuống đất.

"Chử Y." Đỏ mặt xong Miểu Miểu mới ấp úng hỏi: "Khi nào anh đến thành phố N ạ?"

"Ngày kia đi." Giọng Chử Y hơi khàn, trầm ấm mang theo chút gì đó khiến mặt Miểu Miểu nóng lên.

"Ồ, ồ." Miểu Miểu nói: "Vậy em cúp máy trước đây."

Nói xong không đợi Chử Y lên tiếng thì vội vàng cúp video.

Miểu Miểu vỗ vỗ mặt, "Sao lại nói ra vậy chứ? Miểu Miểu, mày không biết giữ ý tứ gì cả?" Có khi nào Chử Y nghĩ cậu là nhóc biế. n thái không.

Miểu Miểu lăn lộn trên giường, sầu não tự mắng mình một trận nhưng cũng không ngăn được khóe miệng nhếch lên tận trời.

Bộ phim Phàn Vũ Khê chuẩn bị quay sau khi về nước, so với kịch bản trên thị trường quả thực không tệ, nhưng với Phàn Vũ Khê thì cũng thường thôi, có điều y rất coi trọng. Miểu Miểu xem kịch bản mấy lần cũng không biết tại sao Phàn Vũ Khê lại coi trọng nó đến vậy, cho đến khi cậu phát hiện Mục Hoành Trung cũng rất để ý.

Mục Hoành Trung và Phàn Vũ Khê đồng lòng muốn Miểu Miểu đóng bộ phim này, cũng không nhắc đến chuyện rèn luyện gì nữa.

"Con tự nhìn đi, bây giờ con còn giống trẻ tự kỷ nữa không? Cho con nửa cái cánh là con muốn bay lên trời rồi." Phàn Vũ Khê nói.

Mục Hoành Trung: "Bộ phim này nhất định phải để Miểu Miểu diễn, người khác em không đồng ý đâu."

???

Miểu Miểu càng thêm tò mò, cậu mở kịch bản đọc tiếp thì thấy đoạn hai nam chính chênh nhau mười tuổi thì hiểu ra ngay. Bộ phim này, chẳng phải là kịch bản được chuyển thể từ chuyện tình của hai bố đây sao?

"Là vậy hả? Bố Mục ơi?" Miểu Miểu giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Mục Hoành Trung hỏi hắn.

Nếp nhăn nơi khóe mắt của Mục Hoành Trung đều lộ vẻ đắc ý, rải cơm chó một cách trắng trợn: "Hy vọng phim sẽ công chiếu vào ngày kỷ niệm cưới mười năm của hai bố, đến lúc đó cả nhà mình cùng đi xem nha."

"Oa!" Miểu Miểu ghen tị muốn chết: "Oa! Hóa ra Khê Khê lãng mạn như vậy ư?"

"Những ngôi sao của thiên hà Tiên Nữ các con đều lãng mạn như vậy đấy." Mục Hoành Trung – kẻ chiến thắng cuộc đời – nói: "Miểu Miểu cũng mang theo hơi thở lãng mạn."

Miểu Miểu cẩn thận xem kịch bản, "Hóa ra trước đây Khê Khê không thích ba Mục, còn bảo ba Mục là nhóc con cút xa một chút? Ha ha ha!"

Cái đuôi đang vểnh lên trời của Mục Hoành Trung – chiến thắng cuộc đời – rủ xuống đất: "…"

Miểu Miểu tiếp tục bới móc kịch bản: "Khê Khê lúc trẻ khờ vậy á? Bố yêu ổng, mà ổng lại đi mê một thằng tồi."

"Ừ đấy, đúng là thằng tồi mà." Mục Hoành Trung chịu ấm ức hơn mười năm, sự phẫn uất tích tụ tồn đọng mười năm cuối cùng cũng có thể nói với con trai cưng: "Cái thằng đó vừa tồi vừa xấu."

Miểu Miểu gật đầu: "Bố Mục là tuyệt vời nhất."

Nhưng chắc không đến mức xấu nhỉ, nếu xấu thì sao Khê Khê yêu được chứ?

Miểu Miểu chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, trên mặt dĩ nhiên là bố Mục tốt thứ hai thế giới rồi.

"Vậy con diễn ai đây ạ?" Miểu Miểu nói: "Chẳng lẽ con phải diễn bố Mục sao?"

Mục Hoành Trung: "… Con à, con phải tự biết lấy mình chứ?"

Miểu Miểu: "…"

Miểu Miểu nhích lại gần Mục Hoành Trung, in lên má hắn một cái thơm mềm mại: "Trong lòng con, chỉ có Chử Y mới có thể diễn ra phong thái của bố Mục thôi."

Mục Hoành Trung vừa mềm nhũn trong lòng, vừa tức giận không thôi, không biết nên vui hay nên buồn: "Chỉ lúc này mới biết thơm bố, nhóc ranh ma."

Miểu Miểu cười hì hì: "Con nói thật mà, bố Mục đẹp trai thế này, ngoài Chử Y ra thì còn ai có thể diễn ra được chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!