Chử Y không cho Miểu Miểu cơ hội nói chuyện, một tay anh ôm eo Miểu Miểu, một tay đặt sau gáy rồi tách môi cậu ra luồn thẳng vào trong.
Đầu lưỡi Chử Y chạm vào đầu lưỡi Miểu Miểu, Miểu Miểu run nhẹ, nước mắt trên hàng mi dài rơi xuống sống mũi Chử Y. Chử Y che mắt cậu lại, ngoài cửa truyền đến tiếng Cận Đằng với bác sĩ, hai người cách một cánh cửa mà hôn nhau say đắm.
"Đây là đạo cụ, đạo cụ thôi." Cận Đằng ngồi xổm bên cạnh bác sĩ đang chết trân, nhặt từng viên kim cương lên, không quên giải thích với ông ấy: "Đồ của Chử Y quay phim đó, đứa nhỏ này thích mấy thứ bling bling nên đeo chơi thôi."
Bác sĩ mơ mơ màng màng gật đầu.
Cận Đằng thấy may vì toàn là kim cương chưa được cắt mài, không chói mắt cho lắm. Anh ta lụm hết đống kim cương thì bác sĩ mới hoàn hồn, nhớ ra ban nãy có hai người chạy vào phòng thay đồ, bác sĩ gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng động gì cả, đang định đẩy cửa thì thấy hai người bước ra.
Một người cúi đầu, đôi tai đỏ muốn nhỏ máu, một người thì thản nhiên như không.
Bác sĩ không nhìn ra nên trách mắng: "Sao hai cậu lại tùy tiện vào phòng thay đồ của bệnh viện thế hả?"
Miểu Miểu và Chử Y ngoan ngoãn nghe mắng, chân thành xin lỗi. Xin lỗi là Chử Y nói, Miểu Miểu thì không nói nên lời.
Được minh tinh nổi tiếng xin lỗi, bác sĩ cũng bớt giận đôi chút, sau đó nói với Miểu Miểu: "Đạo cụ trong đoàn phim mà mang ra ngoài chi vậy?"
"Cháu xin lỗi ạ." Giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Bác sĩ tưởng cậu xấu hổ vì biết lỗi nên hài lòng, bảo với mấy người khác: "Người nhà của Lý Trường Lễ đúng không? Ông ấy không gặp nguy hiểm gì, lát nữa tỉnh thì mọi người có thể vào thăm."
Tuy trước đó đã biết qua điện thoại nhưng giờ nghe đích thân bác sĩ nói bọn họ mới thật sự yên tâm, cảm ơn bác sĩ lần nữa.
Bác sĩ vừa đi, chú Lý đã được đẩy khỏi phòng phẫu thuật, chuyển đến phòng bệnh thường. Đây là lần đầu tiên Miểu Miểu gặp chú Lý sau bốn năm. Hồi nhỏ chú Lý đã nấu cho cậu một bàn đồ ăn ngon, đưa đón cậu đi học, bóc cho cậu cả một bát đầy hạt thông nhưng bản thân không ăn hạt nào.
Chú Lý nằm trên giường bệnh, nụ cười vui vẻ trên mặt đã biến mất, giờ chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch khiến Miểu Miểu đau lòng.
"Sao anh không đi?" Đợi Cận Đằng và Lạc Thụy ra ngoài mua đồ ăn, Miểu Miểu hỏi Chử Y.
"Nửa đêm em khóc như thế, sao anh đi được?" Chử Y thản nhiên đáp.
Sáng nay anh vốn định quay về thành phố S, công việc bên đó đã sắp xếp xong rồi chỉ chờ anh về thôi. Ai ngờ tối qua anh nhận được điện thoại của người nào đó, cậu ta ngốc đến mức khóc lóc tỉnh dậy từ trong mơ.
Chử Y lập tức gác lại tất cả công việc, muốn đến xem cậu thế nào. Còn chú Lý vì có việc khác nên về trước một mình.
Miểu Miểu xích lại gần anh, nắm chặt tay anh, Chử Y nắm ngược tay cậu, Miểu Miểu sợ hãi nói: "May mà anh không đi."
Chử Y nắm tay cậu: "Ngôi sao may mắn nhỏ."
Bởi vì Miểu Miểu, cuộc sống của anh dường như đã hoàn toàn thay đổi ở những nơi không nhìn thấy được. Không chỉ mang đến cho anh ánh sáng, niềm vui, mà còn có phúc khí tràn đầy, giúp anh tránh được những bất hạnh của số mệnh.
Cho dù ngôi sao nhỏ này ban đầu không phải vì anh mà đến, nhưng đã rơi vào lòng anh thì chính là ngôi sao của anh.
Ngôi sao may mắn Miểu Miểu cười đến đôi mắt cong như mảnh trăng non chứa đầy sao: "Sao anh lại hôn em?"
Ngôi sao may mắn tuy xấu hổ nhưng cũng thẳng thắn khiến người ta không chịu nổi.
"Trước đây cũng hôn mà." Chử Y nói lảng.
"Đâu có giống!" Miểu Miểu rất không hài lòng với câu trả lời này.
"Sao lại không giống?" Chử Y hứng thú, anh ngồi thẳng người, ánh mắt từ đôi mắt hoảng loạn của cậu di chuyển sang môi, nhìn đến khi Miểu Miểu sắp đỏ mặt mới chậm rãi nói: "Cụ thể là không giống chỗ nào?"
Miểu Miểu xoay ngoắt đi, chỉ để lại cho Chử Y cái ót, giả vờ nhìn chú Lý trên giường: "Chú Lý sắp tỉnh rồi."
Chử Y: "Ừ."
Miểu Miểu: "Chú Lý nấu ăn siêu ngon…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!