Miểu Miểu đang căng thẳng đột nhiên bị gọi tên, suýt nữa thì gật đầu theo lời cậu ta, lúc sắp gật mới giật mình hiểu Kỷ Tử Hàng vừa nói gì, mặt cậu ngơ ra luôn.
Cậu uống sữa ngâm tuyết liên lớn lên ư?
Vậy giờ cậu có nên thừa nhận không?
Không thừa nhận hình như sẽ làm Kỷ Tử Hàng mất mặt, nhưng mà thừa nhận… Ai lại uống sữa ngâm tuyết liên mà lớn lên chứ!
Đây là cái cớ mà Kỷ Tử Hàng tùy tiện bịa ra tại hiện trường, hay là đã ôm suy nghĩ kỳ quặc này lâu rồi? Nếu đã ôm lâu thì lúc đặt tên, cậu nhất định sẽ kiên quyết phản đối cái tên này.
Mà giờ cậu nên trả lời sao đây?
Miêu Nhã Kỳ phì cười, mấy huấn luyện viên khác cũng cười theo.
Miêu Nhã Kỳ: "Sao lại nói vậy, chẳng lẽ Miểu Miểu thật sự uống sữa ngâm tuyết liên mà lớn lên ư?"
Miểu Miểu không biết đáp thế nào, Kỷ Tử Hàng chỉ có thể đâm lao phải theo lao, thành thật khai báo: "Sữa thì trắng trắng mềm mềm, Thiên Sơn Tuyết Liên thì lạnh lùng thanh nhã. Miểu Miểu chính là sự kết hợp mâu thuẫn như vậy đấy ạ, chắc chắn là đã uống sữa ngâm tuyết liên mới có thể lớn lên được thế này."
Lòng cậu ta thầm than, thấy mình đần không đỡ được. Nếu tổ chương trình không cắt đoạn này đi thì hình tượng đẹp trai thông minh mà cậu ta muốn có phải ngâm nước sôi rồi.
Miêu Nhã Kỳ nhìn chằm chằm Miểu Miểu bên cạnh cậu ta, gật đầu đồng tình: "Nghe cũng có lý ấy chứ."
Máy quay cũng hướng về phía Miểu Miểu cho một cảnh quay cận mặt.
Thiếu niên có làn da trắng nõn, mang đến cảm giác mềm mại, đôi mắt cậu cũng to, cực kỳ linh động như có những ngôi sao nhỏ đang lấp lánh. Nhưng nhìn kỹ dưới đáy mắt trong veo sâu thẳm như bầu trời đêm, không phải là sự đáng yêu mềm mại mà là sự mâu thuẫn khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Đôi môi cũng mỏng, màu sắc nhạt nhòa, sống mũi cao thẳng, trông không quá yếu đuối mà có chút lạnh lùng cứng đầu.
Chử Y cầm micro lên hỏi: "Vậy, Mục Thanh Miểu, cậu ăn gì mà lớn lên thế?"
Ba chữ Mục Thanh Miểu từ trong miệng Chử Y phát ra khiến Miểu Miểu sửng sốt.
Các huấn luyện viên và thực tập sinh khác cũng kinh ngạc, không ngờ Chử Y lại hỏi câu này. Dù sao trước đó anh cũng rất ít nói, toàn là phê bình, câu nào câu nấy như muốn lấy mạng người ta. Lời nhẹ nhàng như mây của anh "Ai cho cậu tự tin mà chọn khu B" vẫn còn văng vẳng bên tai các thực tập sinh, trở thành bóng ma tâm lý khó phai mờ trong thời gian ngắn.
Miểu Miểu vò micro trong tay, Lâm Minh bên cạnh đưa tay ra sau lưng vỗ cậu một cái, bảo cậu nhìn các huấn luyện viên và ống kính trả lời câu hỏi.
Miểu Miểu nhìn về phía Chử Y, Chử Y ngồi ở vị trí trung tâm, chẳng cần cố ý thì những người xung quanh cũng đã trở thành phông nền cho anh. Chử Y này hoàn toàn khác với người bên cạnh cậu lúc nhỏ.
Lúc cậu còn nhỏ, tuy rằng tính tình Chử Y không tốt lắm nhưng trên mặt anh thường mang theo nụ cười cưng chiều, cậu làm nũng đòi thơm anh cũng sẽ cho.
Đúng vậy, Chử Y bây giờ không phải là người mà cậu có thể làm nũng, có thể đòi thơm nữa rồi.
Bốn năm trước có một khoảng thời gian, Chử Y hỏi sao cậu lớn chậm vậy.
Cậu nói, có lẽ là vì dạo gần đây Chử Y chưa đủ thương cậu, sao nhỏ phải ăn yêu thương của Chử Y mà lớn lên.
Bây giờ anh hỏi, vậy cậu ăn gì mà lớn lên.
Miểu Miểu giơ micro lên, trước mặt mọi người, nghiêm túc nói: "Ăn cơm lớn lên đấy ạ."
Võ Hòa Dương không giữ được vẻ ngoài nghiêm khắc của huấn luyện viên nữa, che miệng cười trộm sau lưng ống kính.
Câu trả lời này đúng là không thể bắt bẻ được, Chử Y nghĩ. Nếu cứ phải bắt bẻ thì đó là giọng của người trả lời câu hỏi mang theo chút ấm ức mà chỉ có anh mới nghe ra được.
Ăn cơm lớn lên, ấm ức lắm đấy.
"Bắt đầu đi." Chử Y nói với họ.
Anh buông micro xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Miểu Miểu, nhìn một cách quang minh chính đại. Lần này có lý do chính đáng, nên càng thêm chuyên chú nóng bỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!