Miểu Miểu nức nở, nước mắt rơi như mưa.
Vừa rồi cậu không khóc được, Phàn Vũ Khê bảo cậu nghĩ đến chuyện Chử Y bị mù. Thế giới của Chử Y bé nhỏ sẽ không còn gì cả, chỉ còn lại một khoảng không vô tận, nước mắt lập tức lăn dài trên má cậu.
Chử Y dạy Miểu Miểu diễn xuất lại lần nữa xảy ra bất đồng với Phàn Vũ Khê.
Phàn Vũ Khê cảm thấy Miểu Miểu còn nhỏ, khi không hiểu diễn xuất thì phải tự mình trải nghiệm, toàn tâm toàn ý tập trung vào cảm nhận.
Chử Y lại cho rằng nên từ từ dẫn dắt, để cậu học kỹ xảo diễn xuất.
Phàn Vũ Khê: "Theo cách của cậu thì chỉ có thể diễn ra được trình độ của mấy bộ phim truyền hình mà cậu đóng thôi."
Chử Y: "Thằng bé còn nhỏ như vậy, anh không cảm thấy quá đáng sao?"
Phàn Vũ Khê: "Giống như việc cậu đưa nó đi học lớp một, dùng tiêu chuẩn của trẻ con để áp đặt lên nó thì nó chỉ mãi là một đứa trẻ thôi. Nhưng sự thật là thằng bé đã hơn hai trăm tuổi rồi, chưa đến hai năm nữa là có thể trưởng thành, không cần dùng cái cách ấu trĩ rụt rè đó đâu."
Chử Y còn muốn nói gì đó, Phàn Vũ Khê ngắt lời anh: "Đây là phim của tôi, hơn nữa tôi hiểu rõ các ngôi sao hơn cậu, tôi biết phải làm thế nào mới tốt cho Miểu Miểu."
Có lẽ đây là lần đầu tiên Chử Y phải chịu ấm ức như vậy. Vào khoảnh khắc Phàn Vũ Khê nói ra câu cuối cùng, khuôn mặt vốn cao ngạo của anh bỗng nhiên lộ ra vẻ suy sụp.
Miểu Miểu chạy tới dụi mặt mình vào mặt anh. Nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dính lên mặt Chử Y, làm thấm ướt sự khô khan vừa rồi của anh.
Chử Y không thể nói với Miểu Miểu: Đừng diễn nữa, anh có thể nuôi em cả đời.
Chử Y cũng không thể nói với Miểu Miểu: Em đừng đau lòng, lúc nhỏ anh sống rất tốt.
Phàn Vũ Khê nói đúng, Miểu Miểu nên nhanh chóng trưởng thành, không thể chỉ nhìn thấy mình, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình, toàn bộ tâm tư đều đặt hết trên người mình được.
Chử Y ôm Miểu Miểu mềm mại, cười nói: "Bây giờ biết xấu hổ rồi sao? Vừa nãy khóc đến cả đoàn phim biết luôn rồi đấy."
Miểu Miểu lại rúc vào lòng anh.
Đúng là thấy hơi xấu hổ.
Nhưng cậu nắm chặt lấy quần áo của Chử Y, không chỉ vì xấu hổ. Chử Y sắp đi rồi, cậu đã sớm biết Chử Y không thể thường xuyên ở bên cậu. Anh có công việc của riêng mình phải bận rộn, cậu rất muốn Chử Y luôn ở bên cạnh nhưng không thể như vậy được.
Cận Đằng nói, Chử Y đang ở trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp.
Cậu hỏi thời kỳ hoàng kim là gì, Cận Đằng nói với cậu, thời kỳ hoàng kim chính là thời kỳ quan trọng nhất, là thời kỳ không thể quấy rầy nhất.
"Chử Y, em sẽ nhanh chóng lớn lên, lớn lên rồi sẽ làm trợ lý nhỏ cho anh có được không?" Miểu Miểu nói: "Trợ lý nhỏ sẽ ngày ngày đi theo anh, chăm sóc cho anh."
"Em biết chăm sóc người khác à?" Chử Y cười khẽ.
Miểu Miểu cũng bị lời mình nói chọc cười: "Biết chứ, trợ lý nhỏ he he. Trợ lý nhỏ sẽ chăm sóc cho Chử Y thật tốt."
Cậu càng nghĩ càng thấy trợ lý nhỏ quả thực là giấc mơ cả đời mình: "Em phải cố gắng trở thành trợ lý nhỏ của Chử Y, phải học tập Lạc Thụy!"
Chiều hôm đó Miểu Miểu không có cảnh quay, thế mà cậu nhóc thật sự chạy đi học hỏi Lạc Thụy. Tràn đầy nhiệt huyết, hỏi đông hỏi tây khiến Lạc Thụy thật sự không chịu nổi nên bảo cậu làm một bản kế hoạch lịch trình buổi tối cho Chử Y.
Miểu Miểu nói: "Lịch trình buổi tối là đi sân bay thôi mà."
Lạc Thụy: "Đi sân bay cũng có rất nhiều việc cần phải chú ý đấy."
Miểu Miểu hiểu ra.
Lúc Phàn Vũ Khê bảo cậu đi theo học diễn, cậu ôm quyển vở vẽ và bút vẽ ở bên cạnh Phàn Vũ Khê nghiêm túc học làm trợ lý nhỏ của mình.
Đạo diễn Phàn Vũ Khê quay lại sau khi chỉ đạo diễn viên xong, nhìn thấy bộ dạng chăm chú nghiêm túc của Miểu Miểu, cứ tưởng cậu đang ghi chép, trong lòng rất là vui mừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!