Miểu Miểu chậm nửa nhịp mới nhận ra bầu không khí kỳ lạ trong phòng: "Sao, sao vậy ạ?"
Một câu nói phá vỡ sự im lặng, bốn người đang cứng đờ đồng thời sống lại.
Chử Y: "Ba của em…"
Cận Đằng: "Giới thiệu việc làm, tôi là người đại diện vàng…"
Chú Lý: "Tiền?"
Lạc Thụy : "Ngày mai đã không còn…"
Bốn người đồng thời mở miệng, ríu rít vội vàng muốn nói gì đó nhưng Miểu Miểu lại chẳng nghe rõ được ai.
Cậu hoang mang nhìn bốn người.
Cả bốn đều im bặt.
Cận Đằng đi theo Lạc Thụy sang phòng bên cạnh: "Tối nay anh phải ở lại đây, ngày mai đi gặp người muốn giới thiệu việc làm cho nghệ sĩ của anh, hơn nữa còn là nghệ sĩ đang hot nhất hiện nay!"
Chú Lý cũng không nói nữa, hình như chẳng biết nói sao cho phải.
Chỉ có Chử Y là không chịu bỏ qua, xách cậu nhóc con lên lầu, có vẻ muốn trò chuyện thâu đêm về chủ đề "người ba" kia.
Có điều Miểu Miểu không thể nói rõ vì sao mình lại có thêm người ba, cậu vẫn còn đang xoắn xuýt không biết có nên nói với Chử Y rằng, Khê Khê cũng là một ngôi sao hay không.
Dù Chử Y có hỏi thế nào Miểu Miểu cũng chỉ cúi đầu im lặng, hỏi dồn thì cậu sẽ lộ ra vẻ mặt đáng thương, lại gần cọ cọ Chử Y. Cuối cùng Chử Y đành từ bỏ, dù sao ngày mai cũng gặp rồi, đến lúc đó tự mình hỏi vậy.
Sáng hôm sau, Miểu Miểu vẫn đến trường như thường lệ, mang theo bánh ngọt để chia sẻ với hai bạn nhỏ.
Còn trịnh trọng nói với Phương Noãn Noãn rằng, Mục Đình Úc không phải là ánh trăng sáng của Chử Y.
Phương Noãn Noãn tỏ vẻ không quan tâm lắm: "Vậy chắc là tớ nhớ nhầm, dù sao thì hai người họ cũng thường đóng phim chung mà."
Bây giờ Miểu Miểu cũng không để tâm nữa, trong lòng cậu thoải mái vô cùng, lấy quyển sổ nhỏ ra nghiêm túc học vẽ trên lớp.
Còn hai bên kia thì không bình tĩnh như cậu.
Chử Y tưởng Cận Đằng nói đùa, không ngờ anh ta lại thật sự muốn đi, thế là Lạc Thụy ở nhà nghỉ ngơi, Cận Đằng đi cùng Chử Y gặp nhân vật thần bí ra vẻ ta đây kia.
Miểu Miểu nói bảo anh ăn mặc đẹp chút, Chử Y thật sự chọn quần áo trong phòng thay đồ, mặc đẹp không phải để đổi lấy công việc mà như sắp ra chiến trường.
Cận Đằng theo phía sau anh, gật gù nói: "Phải chói mắt chút, anh muốn xem xem người này là ai mà ngông nghênh như vậy. Hy vọng đến lúc gặp anh ta giữ được dáng vẻ vênh váo tự đắc đó ha."
"Nói không chừng còn chạy đến xin chữ ký, hừ, chữ ký thì không thể nào cho anh ta được." Cận Đằng lải nhải.
"Thôi được rồi, nếu đúng là ba của Miểu Miểu, nhiều nhất là cho một chữ ký, nhưng chúng ta cũng phải tỏ ra cao ngạo tí."
"Muốn giới thiệu việc làm cho Chử Y cơ à? Hừ."
"Anh ta có biết cậu đang cầm bao nhiêu kịch bản, mỗi ngày anh đây nhận bao nhiêu lời mời không?"
…
Còn bên phía Phàn Vũ Khê, trong điện thoại y nói lịch trình kín thật ra chỉ muốn ra vẻ ta đây thôi, lần này y đặc biệt đến thành phố S là vì Miểu Miểu.
Sáng sớm khách sạn đưa đến mấy bộ quần áo để y chọn, hễ y ra ngoài là luôn ăn mặc sáng sủa đẹp đẽ. Phàn Vũ Khê ngồi cùng nhóm người chờ trong nhà hàng, không biết là thật sự cần cho việc giới thiệu việc làm hay muốn dằn mặt người ta nữa.
"Chúng ta không phải cố tình làm khó một vũ công." Phàn Vũ Khê khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Chỉ là muốn cho cậu ta biết, phải đối xử tốt với Miểu Miểu thì mới có lợi cho cậu ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!