Vì món quà sinh nhật đặc biệt của Miểu Miểu nên họ về nhà hơi muộn, nhưng mọi người vẫn đợi.
Trước đây sinh nhật của Chử Y rất đơn giản, chỉ có anh, Cận Đằng và chú Lý cùng nhau ăn bữa cơm, năm nay thêm hai người nữa là Miểu Miểu và Lạc Thụy.
Chú Lý đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy thức ăn, mỗi món đều do Miểu Miểu và chú cùng nhau bàn bạc.
Lúc Chử Y ở đoàn phim, Miểu Miểu thường xuyên thảo luận với chú Lý về việc hôm nay nên ăn gì. Vì chuyện này mà cậu còn đặc biệt đi hỏi Phương Noãn Noãn và Mục Hàn. Phương Noãn Noãn không biết, Mục Hàn thì gợi ý cho cậu mấy câu "gọi gà không gọi vịt", "có cao có thấp" như chọn món cho lãnh đạo.
Miểu Miểu nghiêm túc ghi nhớ, về nhà kể lại cho chú Lý nghe. Chú Lý cũng vui vẻ nói: "Nói vậy cũng không sai."
Vì thế nên hôm nay trên bàn tiệc sinh nhật của Chử Y là bữa ăn theo tiêu chuẩn cao cấp dành cho lãnh đạo khiến Cận Đằng ăn đến ê cả răng.
Ngoài một bàn thức ăn, đương nhiên còn phải có bánh sinh nhật. Lúc chú Lý mang bánh ra còn nhấn mạnh kể về nguồn gốc của chiếc bánh này, khen Miểu Miểu đến mặt đỏ bừng.
"Một ngày cậu chỉ cho Miểu Miểu năm đồng tiêu vặt thôi à? Cậu nuôi ăn mày hả?" Cận Đằng cảm thấy Miểu Miểu thật đáng thương.
Trẻ con thích ăn vặt nhất, hơn nữa thời nay mấy đứa lớp 1 cũng thành tinh hết rồi, đã biết ganh đua so sánh. Có lần anh ta nghe thấy cháu gái mình thảo luận với bạn thân về việc nhà ai đi xe gì mà hoảng hồn, giờ trẻ con nó khôn vậy luôn? Sau này gặp nhiều quá nên riết cũng thành quen.
"Lúc mấy bạn học khác mua đồ ăn vặt, Miểu Miểu chỉ đứng nhìn thôi à?" Cận Đằng mỗi lần ăn một miếng bánh đều cảm thấy như đang ăn thịt của Miểu Miểu.
"Không ăn thì ngậm miệng!" Chử Y lạnh lùng nói.
Ăn thì phải ăn rồi, Cận Đằng ngậm miệng lại.
Ăn cơm xong, cả nhà bắt tay cùng nhau chuyển quà sinh nhật mà fan tặng cho Chử Y.
"Hạnh phúc thật đó!" Miểu Miểu nhìn cả phòng đầy quà sinh nhật mà cảm thán.
"Đây có tính gì đâu." Cận Đằng nói: "Hồi đó còn đáng sợ hơn kìa, này là quà đại diện thôi đó, hạn chế bớt rồi."
Cận Đằng nói với Miểu Miểu: "Chử Y có rất rất nhiều người thích mà."
Miểu Miểu lo lắng nhìn anh ta: "Rất rất nhiều ư?"
Cận Đằng như đã phát hiện ra niềm vui khi trêu chọc Miểu Miểu: "Rất rất nhiều, cực kì, cực kì thích luôn."
"Anh nói với em ấy mấy cái này làm gì?" Chử Y cắt ngang lời Cận Đằng: "Công việc rảnh rang quá hả, hay tiền kiếm đủ rồi?"
"Được rồi được rồi, làm việc thôi, bóc quà thôi." Cận Đằng bế Miểu Miểu đến ngồi bên cạnh mình, đẩy cho cậu một đống hộp quà được đóng gói tinh xảo.
Miểu Miểu ngó những hộp quà, cực kì dễ dỗ mà bắt đầu chăm chỉ bóc quà. Bóc được một lúc thì cậu hơi buồn buồn: "Quà mọi người tặng đẹp quá." Cậu vốn tưởng món quà mình chuẩn bị là tốt nhất rồi.
Lạc Thụy nói: "Nhưng mà quà của Miểu Miểu là có lòng nhất, anh Chử cũng thích nhất."
Chử Y gật đầu.
Miểu Miểu nhìn Lạc Thụy, lại nhìn Chử Y, đây là biểu hiện muốn nói gì đó.
Chử Y ngẩng đầu nhìn Miểu Miểu.
"Vậy, vậy có thích hơn ánh trăng sáng không ạ?"
Lạc Thụy: "…" Đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi.
Cận Đằng khó hiểu: "Ánh trăng sáng gì cơ?"
"Mục Đình Dục là ánh trăng sáng của Chử Y. Ánh trăng sáng không phải là người rất thích rất thích sao ạ?" Miểu Miểu có vẻ buồn bã, len lén nhìn Chử Y.
"Cái gì!?" Người kích động nhất là Cận Đằng, anh ta nhìn về phía Chử Y: "Mục Đình Dục? Ánh trăng sáng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!