Chương 2: Sao Nhỏ Rơi Vào Lòng

Thành phố S, Tết Nguyên Tiêu.

Hơi thở ấm áp của mùa xuân len lỏi vào những ngày cuối đông, giá rét dần tan nghênh đón mùa xuân đến sớm hơn mọi năm.

Không khí lễ hội tràn ngập khắp đường phố, dòng người đông đúc, xe cộ tắc nghẽn. Ghế sau của một chiếc xe RV sang trọng là hai người đàn ông đang ngồi. Người đàn ông nghiêm nghị hơn khoảng chừng ba mươi tuổi, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cau mày trước tình trạng giao thông ùn tắc.

Chàng trai mặt trẻ con bên cạnh anh ta, thấy anh ta nhíu mày thì nuốt nước bọt, có vẻ hơi căng thẳng, dường hắn như rất sợ người đàn ông kia.

Hắn ta tên là Lạc Duệ, dù có khuôn mặt trẻ con nhưng thực tế đã tốt nghiệp đại học được hai năm.

Năm kia, khi còn là sinh viên năm tư, hắn đã không thành công trong việc xin việc. Không bỏ cuộc, hắn lại cố gắng thêm một năm nữa, cuối cùng cũng vượt qua được vòng vây để người quản lý hàng đầu trong nước – Cận Đằng, chấp nhận mình.

Trên thực tế, ngay cả khi đã mất hai năm để có được công việc này hắn vẫn cảm thấy mình may mắn như nhặt được vàng. Vấn đề của hắn rất rõ ràng – không có kinh nghiệm làm việc. Bất kỳ một nghệ sĩ nào có chút địa vị ở trong nước đều sẽ không muốn một trợ lý không có kinh nghiệm, huống chi là nghệ sĩ dưới trướng Cận Đằng.

Đó là Cận Đằng đấy, nghệ sĩ dưới trướng Cận Đằng, Lạc Thụy đếm thầm từng nghệ sĩ dưới trướng Cận Đằng, trong lòng lại càng thêm phấn khích nhưng trên khuôn mặt trẻ con vẫn không có biểu cảm gì.

Sau khi được Cận Đằng nhận vào làm, hắn không trở thành trợ lý riêng của bất kỳ nghệ sĩ nào, ngoài việc được Cận Đằng đích thân hướng dẫn thì năm qua hắn đã học hỏi bên cạnh ba trợ lý nghệ sĩ khác nhau.

Khi đến bên cạnh trợ lý nghệ sĩ thứ ba, người trợ lý đó nói với hắn rằng hắn có thể sẽ trở thành trợ lý sinh hoạt của Chử Y.

Được Cận Đằng đặc biệt dẫn dắt, đích thân chỉ dạy, coi trọng đến vậy, không tiếc công sức để hắn học hỏi từ các trợ lý khác nhau thì ngoài Chử Y ra thì còn có thể là ai?

Lúc đó Lạc Thụy giật mình, Chử Y, thật sự là người mà hắn không dám nghĩ tới.

Không ngờ hôm nay thật sự được ngồi trên xe của Chử Y, đi làm trợ lý bên cạnh Chử Y quả thật giống như một giấc mơ vậy.

"Anh Cận Đằng, lúc đó, tại sao anh lại chọn em vậy ạ?" Lạc Thụy hỏi ra câu hỏi luôn canh cánh trong lòng để xoa dịu bầu không khí căng thẳng trong xe. Rõ ràng có rất nhiều người giỏi hơn hắn, vì sao lại nhìn trúng hắn?

"Bởi vì cậu kín miệng, cẩn thận, ngoại hình dễ nhìn." Nhìn cũng thoải mái, câu cuối cùng Cận Đằng không nói ra.

"Ồ." Lạc Duệ tâm trạng rất tốt, lá gan cũng lớn hơn một chút: "Ngày lễ quả thật náo nhiệt, tắc đường một chút cũng bình thường."

Cận Đằng liếc hắn một cái, trong lòng nghĩ tâm thái cũng tốt.

"Đến lúc này thì ghen tị với chỗ ở của Chử Y rồi." Cận Đằng nhẹ nhàng gõ ngón tay lên đầu gối, lơ đãng nói.

"Anh Cận cũng có thể mua một căn nhà ở đó mà, như vậy làm việc cũng tiện." Lạc Thụy nói.

"Tôi mua?" Cận Đằng cười: "Làm sao tôi có thể mua nổi chứ?"

"Sao mua không nổi ạ?" Lạc Thụy kinh ngạc: "Cho dù ba mươi vạn một mét vuông, anh Cận muốn mua một căn biệt thự nhỏ cũng dễ như trở bàn tay mà."

Chút tính toán này hắn vẫn có thể tính rõ ràng.

Cận Đằng cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa.

Chiếc xe cuối cùng cũng thoát khỏi khu vực nội thành đông đúc, đến một khu dân cư yên tĩnh. Lạc Thụy không hề ngốc, nếu không đã chẳng được Cận Đằng chọn, nhìn những biển số xe ra vào khu dân cư cùng với những khoảng sân vườn rộng lớn trước mỗi căn biệt thự ở thành phố S đắt đỏ này, hắn hiểu ra những lời mình vừa nói ngây thơ đến mức nào.

Đây căn bản không phải thứ tiền có thể giải quyết, mà cho dù có thể thì đó cũng là một con số mà hắn chẳng dám nghĩ tới.

Chử Y giàu có đến mức nào? Hắn từng theo Cận Đằng tiếp xúc với một số hợp đồng của Chử Y, có hiểu biết nhất định về mức thù lao của anh, quả thực không phải ngôi sao nổi tiếng nào cũng sánh được nhưng cũng không phải là cao ngất ngưởng, huống hồ anh ấy còn trẻ như thế.

Gia thế của Chử Y là một bí ẩn trong giới giải trí, Lạc Thụy nghĩ đến tất cả những gia tộc và thương gia nổi tiếng trong nước cũng không nghĩ ra gia tộc nào mang họ Chử. Nhưng, tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy tuyệt đối không phải là đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường.

Trong lúc suy nghĩ, xe đã dừng lại.

Lạc Thụy lặng lẽ đi theo Cận Đằng băng qua một khu vườn, trong lòng không ngừng kinh ngạc, cảm thán sự khác biệt giữa người với người thật khiến người ta tuyệt vọng.

Bên ngoài biệt thự, dấu vân tay của Cận Đằng đều được nhận diện, họ đi một mạch không gặp trở ngại, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!