Chương 12: Chú vịt con được chăm chút

Trong tiếng cười vang dội xung quanh, Chử Y kiên nhẫn dỗ dành bé vịt vàng đang rầu rĩ.

Miêu Nhã Kỳ cũng đến dỗ, vừa dỗ vừa lén lút chọt nhẹ chú vịt vàng. Cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay khiến cô không cầm lòng được mà hò hét trong lòng: Mềm quá! Dễ thương quá đi!!!

"Bé vịt giả chết đáng yêu quá!"

"Hễ chọt một cái là cái bụng nhỏ của nó lại rung lên, đáng yêu xỉu luôn!!!"

"Muốn ôm hôn quá à!"

Chử Y lặng lẽ giúp Miểu Miểu tránh khỏi bàn tay của Miêu Nhã Kỳ: "Nếu Miểu Miểu nhà tôi còn không tỉnh thì lần thi này tôi thua chắc rồi."

Chử Y đã sớm nhận ra Miểu Miểu rất thích được gọi là "Miểu Miểu nhà tôi". Lần đầu tiên anh nói câu đó, mặc dù Miểu Miểu đang nằm bẹp dưới đất nhưng chiếc đuôi nhỏ của nó vẫn khẽ lắc lư vui vẻ. Và lần này cũng không ngoại lệ.

Bé vịt con đứng dậy trông như vừa tỉnh ngủ, không biết chuyện gì đã xảy ra, mắt nhắm nghiền dụi vào mặt Chử Y. Sự thân mật và tin tưởng tự nhiên ấy khiến Miêu Nhã Kỳ và Võ Hòa Dương không khỏi ganh tị, họ nhìn thú cưng của mình mà thấy hơi chán nản.

Chỉ có Mục Giai Trinh là nhìn chằm chằm vết bẩn trên tay áo Chử Y và sự dịu dàng trong mắt anh mà suy tư.

Chử Y là vua sân khấu, các màn trình diễn của anh đều bùng nổ hormone khiến người xem phấn khích, mặt đỏ tim đập, thậm chí khi đóng phim diễn xuất của anh cũng áp đảo người khác. Nhưng ngoài sân khấu thì anh luôn mang theo chút lạnh lùng trầm lặng như một kẻ lập dị, không quan tâm bất cứ thứ gì trên đời.

Họ đã từng hợp tác trong một bộ phim, khi đó quản lý của cô từng đùa rằng Chử Y có lẽ chỉ sống theo hai nguyên tắc: "Không liên quan đến tôi" và "Không liên quan đến bạn".

Nghe nói fan của anh cũng rất hiểu điều này, lần này tham gia "Thú Cưng Tiến Lên", tuy có sự tương phản thú vị nhưng khó tránh khỏi làm người ta lo lắng. Weibo của cô có rất đông fan của Chử Y đến nhờ cô chăm sóc anh.

Nhưng chăm sóc gì chứ, cô nghĩ điều này không cần thiết vì thái độ làm việc của Chử Y rất chuyên nghiệp. Bây giờ xem ra càng không cần, anh không diễn mà vẫn đủ quyến rũ rồi. Một khía cạnh ấm áp hiếm hoi chưa từng được tiết lộ này sẽ khiến anh thu hút thêm một lượng lớn người hâm mộ nữa. Vị vua bùng nổ trên sân khấu, chàng quý tộc lạnh lùng ngoài đời thực, và khi khía cạnh dịu dàng này lộ ra nữa sẽ khó có ai chống cự nổi.

Mục Giai Trinh tiến đến gần Chử Y, mỉm cười nói: "Miểu Miểu có phải đã ăn nhiều quá không? Để xuống nó đi vài bước sẽ tốt hơn đó."

Chử Y gật đầu, quả thật cần phải luyện tập thêm.

Anh lấy cục bông ấm áp trên cổ xuống: "Miểu Miểu, đi vài bước nào."

Tư thế ngã sấp mặt lúc nãy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Miểu Miểu. Khi được Chử Y đặt xuống đất, nó lặng lẽ đứng một lúc lâu.

Mọi người cùng vây quanh, vài chiếc máy quay chĩa thẳng vào nó, điều này khiến Miểu Miểu càng thêm căng thẳng khi lần đầu tiên xuất hiện trước nhiều người như vậy.

"Miểu Miểu cố lên nhé!" Miêu Nhã Kỳ nói nhỏ.

"Cố lên!" Võ Hòa Dương hô lớn.

Miểu Miểu đang cố gắng lấy lại bình tĩnh thì bất ngờ bị tiếng hét lớn của Võ Hòa Dương dọa sợ, làm nó giật mình ngã ngồi xuống đất, đôi mắt nhỏ bé tràn đầy hoang mang và sợ hãi.

"Thôi vậy." Chử Y cúi xuống, nhẹ nhàng bế Miểu Miểu lên. Nhìn nó cuộn tròn trong lòng bàn tay mình, anh vừa vỗ về vừa che chắn khỏi ánh mắt tò mò của mọi người và ống kính máy quay: "Không cần tập nữa, tối ăn ít lại là được rồi."

"Ơ?" Võ Hòa Dương ngơ ngác hỏi: "Thế là cả buổi chiều Miểu Miểu cứ nằm mãi trên tay anh Chử Y thôi à?"

Chử Y im lặng, có chút hối hận vì đã để Miểu Miểu tham gia chương trình. Miểu Miểu rất nhát gan như một đứa trẻ mới sinh, tò mò nhưng cũng sợ hãi thế giới này.

Lần trước nó bị người ta đá một cái vì bảo vệ anh, sợ hãi trốn trong nhà vệ sinh nhỏ tối tăm mấy tiếng đồng hồ. Lần này lại vì anh mà phải học đi kiểu vịt con trước mặt mọi người.

Quá quan tâm đến Miểu Miểu, Chử Nghị nghĩ đến khả năng đổi thú cưng khác.

Miểu Miểu thò đầu ra khỏi tay anh.

Miểu Miểu rũ lông, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ một chút. Nó muốn trở thành thú cưng đáng yêu nhất của Chử Y nên phải cố gắng thật nhiều.

Chử Y do dự đặt Miểu Miểu xuống đất, lần này không mất quá nhiều thời gian, bé vịt vàng đã dũng cảm nhấc một chân lên, bước đi run rẩy nhưng vững vàng. Cảnh tượng nó cố gắng đi bộ cực kỳ dễ thương, vô cùng truyền cảm hứng. Miêu Nhã Kỳ coi mà tim loạn nhịp, chỉ muốn lao đến ôm nó và vu. ốt ve.

Nhưng lần này mọi người đều im lặng, sợ làm bé vịt nhỏ nhút nhát thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!