Ngày hôm sau, Triệu Mịch nhận nhiệm vụ đột xuất ở nơi khác, không đến lấy đồng hồ từ Biên Vũ. Vài ngày sau, hắn trở về, đến nhà Biên Vũ, nhưng y không ở nhà, đã ra ngoài. Tứ thúc công không biết đồng hồ sửa xong chưa, Triệu Mịch nghĩ, nếu Biên Vũ bảo hắn đến lấy, chắc là đã sửa xong, nhưng hắn không lấy từ Tứ thúc công, mà nói: "Vậy mai cháu quay lại."
Gần đây, cả thành phố rầm rộ tuyên truyền về tin vui của con trai tỷ phú giàu nhất Lư Đảo. Biển quảng cáo ở trạm xe buýt lướt hình cưới của họ, truyền hình giải trí đưa tin, trung tâm triển lãm đã bắt đầu trang trí từ sớm.
Những người giàu có làm việc gì cũng thích để cả thiên hạ biết. Người thường không nhận được thiệp mời, mà có nhận được thì cũng chẳng đủ tiền để góp lễ. Nhưng họ vẫn thích rêu rao khắp nơi như thế. Không có thiệp mời thì có thể xem livestream, không đủ tiền góp lễ thì có thể tặng quà trên livestream, còn nếu cả hai đều không làm được thì cứ ngồi đó mà ngưỡng mộ. Dù thế nào, họ cũng luôn là người có lợi.
Chiếc xe taxi mà Biên Vũ ngồi đang phát tin tức về chuyện vui của nhà tỷ phú đó. Tài xế là người ngoại tỉnh, không rõ tỷ phú Lư Đảo khởi nghiệp từ đâu, nên cứ hỏi đi hỏi lại. Biên Vũ bị hỏi mãi, đành nhàn nhạt đáp: "Chẳng qua là bất động sản thôi."
Tài xế nghe vậy thì hào hứng, mấy lần cố bắt chuyện với y về chủ đề này. Thấy Biên Vũ không mặn mà, cuối cùng ông chỉ biết tự lẩm bẩm vài câu "Giàu có, giàu có thật."
11 giờ trưa, Biên Vũ đến bệnh viện, đăng ký khám lại khoa mắt. Bác sĩ tiếp nhận y xem qua bệnh án trước đó, hỏi y đã dùng thuốc lần trước thế nào.
Biên Vũ viện cớ thuốc bị ướt trong mưa, chỉ uống một lần rồi thôi.
Bác sĩ hỏi sao y không tái khám lấy thuốc đúng hạn, Biên Vũ giải thích công việc bận rộn. Bác sĩ khẽ thở dài, khi điều chỉnh đơn thuốc mới thì nhắc nhở: "Loại thuốc này phải uống đủ liệu trình. À, cậu có phải còn một hạng mục kiểm tra chưa làm phải không?"
Sự im lặng của Biên Vũ là một cách thừa nhận gián tiếp.
"Hmm... Tôi xem qua bệnh án của cậu rồi... Tôi khuyên cậu nên làm kiểm tra này sớm." Bác sĩ nói một tràng thuật ngữ chuyên môn, khiến người nghe khó mà tiêu hóa hết, "... Nếu là vấn đề rối loạn sắc giác do yếu tố hậu thiên, như bệnh lý thần kinh thị giác hay võng mạc, điều trị sớm có thể làm chậm tổn thương, thậm chí khôi phục một phần chức năng sắc giác.
Nhưng nếu tế bào nón hoặc đường dẫn truyền thần kinh bị tổn thương không thể phục hồi, can thiệp muộn sẽ chẳng còn tác dụng."
Biên Vũ ngồi trước bàn khám, trầm ngâm, hỏi: "Nếu là vấn đề hậu thiên, có khả năng tiến triển thành mù màu hoàn toàn không?"
Bác sĩ cầm mô hình giải phẫu mắt trên góc bàn, giải thích: "Là thế này. Rối loạn sắc giác hậu thiên khác hoàn toàn với bẩm sinh
- nó thường đi kèm với sự xấu đi của bệnh lý chính.
"Chẳng hạn, viêm thần kinh thị giác có thể gây khó phân biệt màu đỏ
-xanh, còn bệnh lý hoàng điểm thì ảnh hưởng chủ yếu đến sắc giác ở vùng trung tâm thị trường. Nếu tiến triển đến mù màu hoàn toàn, điều đó thường có nghĩa là tế bào nón gần như mất hết chức năng, hoặc trung tâm xử lý màu sắc ở não bị tổn thương nghiêm trọng. Trường hợp này hiếm gặp ở bệnh hậu thiên, và thường đi kèm các triệu chứng khác như thị lực giảm mạnh."
Giải thích xong, bác sĩ hỏi: "Cậu làm nghề gì?"
"Thợ mộc."
"Ồ" Bác sĩ ngừng một lát, nói, "Dù công việc thường ngày không đòi hỏi cao về sắc giác, nhưng nếu bệnh lý đáy mắt không được kiểm soát, sau này có thể làm biến dạng hình ảnh, thậm chí ảnh hưởng đến độ chính xác khi đo đạc hay cắt gọt."
"Tôi hiểu."
Bác sĩ tiếp tục: "Nếu không phải vấn đề bẩm sinh, thì cần ngăn chặn tổn thương liên tục ở thần kinh thị giác hoặc võng mạc... Vì viêm giác mạc của cậu chưa khỏi hẳn, tôi sẽ kê thêm thuốc, cậu phải uống đúng giờ. Còn về rối loạn sắc giác, khi nào rảnh thì đến làm kiểm tra đi."
Cầm thuốc, Biên Vũ rời bệnh viện. Lần này, y cẩn thận cất thuốc vào túi. Hôm nay y mặc áo khoác softshell, túi đủ sâu.
Bên ngoài, mặt trời vẫn treo cao, nhưng mưa bắt đầu rơi, mặt đất ướt sũng. Mưa xuân ở Lư Đảo luôn đến nhanh và dày đặc như thế.
Biên Vũ đội mũ trùm lên, gương mặt trắng như tuyết ẩn dưới chiếc mũ trùm đen, vài lọn tóc vàng lòa xòa che nửa mắt. Y bước qua những vũng nước đọng, tìm đến mái hiên của một cửa hàng tiện lợi ven đường. Lấy điện thoại ra, y gọi xe. Nhưng trời mưa, xe ôm khó gọi, nhất là gần khu văn phòng vào giờ tan tầm, dân công sở càng tranh nhau gọi xe. Giao diện ứng dụng cho thấy hơn trăm người đang xếp hàng chờ, y phải đợi ít nhất một hai tiếng. Biên Vũ dứt khoát hủy đơn, tra đường đến trạm xe buýt gần nhất.
Trạm xe buýt gần nhất cách 1,3km, nằm trên đường ven biển. Biên Vũ đi bộ dưới các mái hiên của cửa hàng, mất khoảng hai mươi phút để đến trạm.
Đến nơi, y đứng dưới bảng hiệu trạm, tránh được chút mưa. May mà chiếc áo khoác softshell chống nước, dù có dính mưa cũng không làm y ướt sũng.
Phía sau bảng hiệu là biển, mưa càng lúc càng lớn, đập mạnh xuống mặt nước, sóng biển cuộn trào dữ dội, gió mưa như muốn nhấn chìm cả thành phố. Nhưng trời vẫn sáng, mặt trời rực rỡ, là một cơn mưa dữ dội dưới ánh nắng kỳ ảo.
Biên Vũ ngắm mặt trời trong mưa, mặt trời như một quả cầu lửa sắp tan vào nước, viền quanh bởi lớp ánh sáng ướt át. Những giọt mưa và ánh nắng lăn dài trên gò má y, chảy xuống cằm, y như một cầu vồng trắng được mưa và nắng hóa thành, khoác áo đen nghiêm nghị, đứng lẻ loi nơi đây.
Y rất mệt, nhưng không muốn về nhà, không muốn co mình trong bóng tối trên giường, mà chỉ muốn ngắm ánh sáng thêm chút nữa.
Không biết từ khi nào, một người xuất hiện bên cạnh Biên Vũ, chiếc ô đen che trên đầu y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!