Biên Vũ để ý đến chiếc máy bay nhỏ làm từ tấm xốp, dễ dàng nhận ra khuyết điểm trên đó, nhưng y không nói gì, chỉ cất gọn hành trang leo núi rồi tự ngồi dưới gốc cây long nhãn uống nước nghỉ ngơi.
Tựa lưng vào thân cây, y ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực, gió núi thổi khô lớp mồ hôi mỏng trên người. Trong lúc lặng lẽ nhìn mọi thứ, y bỗng nghe tiếng gọi từ sau lưng: "Này."
Biên Vũ quay lại. Thiếu niên tóc đỏ nhảy xuống từ tảng đá, nhặt chiếc máy bay xốp dưới đất, hỏi y: "Cậu biết tại sao nó không bay được không?"
Nhiều ngày nay, họ luôn gặp nhau ở đây, nhưng hôm nay là lần đầu thiếu niên mở lời với y.
Biên Vũ liếc nhìn, đáp: "Cân bằng cánh đuôi không đủ."
Tiếng lá khô bị giẫm vang lên, thiếu niên tóc đỏ bước đến bên y, đưa chiếc máy bay xốp ra trước mặt: "Còn sửa được không?"
Dưới mái tóc đỏ là đôi mắt lười biếng, dường như chẳng để tâm đến điều gì, nhưng lại như đang chăm chú nhìn gương mặt Biên Vũ.
Biên Vũ cầm lấy chiếc máy bay, dứt khoát bẻ tấm xốp làm cánh đuôi, rồi gấp một cành cây, xuyên qua phần thân sau.
"Bay được rồi." Y đưa máy bay lại cho hắn.
Trong suốt quá trình, thiếu niên không nhìn động tác của y, chỉ chăm chăm nhìn vào mặt y. Chỉ khi Biên Vũ trả lại máy bay, ánh mắt hắn mới chuyển về phía chiếc máy bay.
Hắn nhận lấy chiếc máy bay đã sửa, bước đến mép vách núi, lấy đà ném ra. Quả nhiên, chiếc máy bay lướt đi cực kỳ ổn định, bay xa tít.
Ánh mắt thiếu niên dừng trên chiếc máy bay đang bay khoảng vài phút, rồi quay lại hỏi Biên Vũ: "Cậu tên gì?"
"Biên Vũ."
Biên Vũ, Triệu Mịch lẩm nhẩm cái tên này trong đầu.
Đây không phải lần đầu hắn gặp Biên Vũ.
Vài ngày trước, hắn trốn học, ra ngoài đánh nhau với lũ côn đồ gây sự. Lũ côn đồ đông người, hắn chỉ có một mình, dù thắng nhưng thắng khá chật vật. Người bẩn thỉu, hắn vào siêu thị mua chai nước khoáng, mở nắp rồi dội thẳng lên đầu. Ngồi trên băng ghế ven đường th* d*c, một người đi ngang qua, cúi xuống liếc hắn một cái.
Lúc đó, tóc Biên Vũ nhuộm đen, nhưng y sở hữu vẻ ngoài khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn. Triệu Mịch ngay lập tức chú ý đến y.
Nhìn gương mặt ấy, nói không kinh diễm là dối lòng. Hắn nghĩ bất kỳ ai lần đầu thấy gương mặt này cũng sẽ ngỡ ngàng, dù ngoài mặt không biểu lộ, trong lòng chắc chắn phải rung động.
Trên đời này quả thực có người đẹp đến vậy.
Nhưng gương mặt ấy, khi cúi nhìn hắn, ánh mắt không mang chút cảm xúc hay tình cảm nào, lạnh lùng đến khó tả.
Hoặc có lẽ Triệu Mịch không biết, Biên Vũ chỉ vô tình thấy một mảng màu đỏ nổi bật trong tầm mắt, nên nhìn theo bản năng. Triệu Mịch chỉ biết, hắn rất không thích cảm giác bị nhìn như kẻ dưới này. Với gia thế của mình, từ nhỏ đến lớn, hắn không nói là ngang ngược, nhưng ai cũng nể hắn vài phần. Xã hội này là vậy, gặp người có tiền thì có thể không xem ra gì, nhưng gặp người có quyền, chẳng ai dám nói nhiều.
Vì thế, dù Triệu Mịch thường xuyên bất hòa với gia đình, ở trường là học sinh cá biệt, ngoài đời đánh nhau với côn đồ, bị hiệu trưởng gọi phụ huynh đến trường bao lần, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy "thấp kém" đến thế.
Hắn đương nhiên không quen, không thoải mái với ánh nhìn lạnh lùng ấy của Biên Vũ. Nhưng khi về nhà, dù nằm trên giường hay ngồi ăn cơm, hắn luôn nhớ đến gương mặt ấy, ánh mắt ấy.
Triệu Mịch thường lên ngọn núi này để trút bỏ tâm trạng, những hormone bùng nổ tuổi dậy thì sau khi được giải tỏa qua xung đột, chỉ còn lại khoảng trống dài dằng dặc. Hắn thường ngồi trên tảng đá ở đỉnh núi, một lần ngồi là vài tiếng. Hắn không ngờ sẽ gặp lại người đó trên ngọn núi này. Lần đầu gặp, hắn không chủ động bắt chuyện, rõ ràng Biên Vũ cũng không nhớ ra mái tóc đỏ này, khiến Triệu Mịch càng cảm thấy khó chịu
- một cảm giác còn tệ hơn ánh nhìn lạnh lùng hôm nào.
Hắn nhận ra Biên Vũ đeo một chiếc ba lô chuyên dụng của không quân, luôn nhẹ nhàng đặt xuống đất, phủi sạch bụi, trân trọng như báu vật. Triệu Mịch nghĩ chắc trong nhà y cũng có người trong quân đội, hẳn y phải thích mấy thứ này. Ngày hôm sau, hắn cũng đeo một chiếc ba lô quân dụng giống hệt, thậm chí có cả huy hiệu của lực lượng đặc nhiệm hải quân, đặt cạnh bụi hoa trà my. Nhưng Biên Vũ dường như không để ý. Triệu Mịch nhận ra mình đoán sai, Biên Vũ có lẽ không hẳn yêu thích quân đội, mà là có tình cảm với ý nghĩa của chiếc ba lô ấy
- không quân, hoặc là phi hành.
Hôm nay, rảnh rỗi, hắn lấy đá mài tấm xốp, tạo ra một chiếc máy bay, quả nhiên Biên Vũ để ý.
"Tôi là Triệu Mịch." Phục hồi tinh thần, Triệu Mịch tự giới thiệu, rồi hỏi y, "Cậu thích leo núi à?"
"Cũng chẳng có gì làm." Thiếu niên tuổi dậy thì, mỗi người có cách trút bỏ hormone khác nhau. Triệu Mịch đi đánh nhau với côn đồ, còn y là vận động, không ngừng vận động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!