Chương 25: Men rượu xanh thẳm

Hoa hồng Ecuador được gọi là "Rolls

-Royce" của các loài hoa, cô gái bán "Rolls

-Royce" thường xuyên qua lại đây, Biên Vũ biết về loại hoa này, chẳng thấy gì quá mới lạ. 

Dù vậy, y vẫn nhận bó hoa. 

Thấy y nhận hoa, trái tim lo lắng của Văn Sân dần dịu lại, chút "lãng mạn" này may mắn không bị ném đi: "Tôi biết hoa hồng này rất đặc biệt, rất hợp với cậu." Thân hoa hồng chủ yếu màu hồng, vòng ngoài cánh hoa nhuộm màu đỏ rượu, như bị rượu vang rưới lên, nên gọi là hoa hồng Rượu Vang. 

"Hoa thuộc họ tường vi tôi đã tiếp xúc từ nhỏ, cách trồng tôi cũng biết rõ. Với tôi mà nói, nó chẳng có gì mới mẻ." Biên Vũ đặt bó hoa lên bàn, đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa hồng. 

Thấy y chẳng bất ngờ, tâm trạng vừa nhẹ nhõm của Văn Sân lại tụt xuống. Hắn thầm nuối tiếc, rốt cuộc vẫn làm hỏng "lãng mạn". 

Biên Vũ ngón tay khẽ gạt cánh hoa hồng: "Nhưng bó hồng Ecuador này là hàng quý, kỹ thuật nhuộm cũng tốt, tôi đúng là rất thích." 

Tâm trạng thất vọng lại lặng lẽ dâng lên, Văn Sân lần đầu phát hiện trái tim mình có thể bị kéo lên xuống, hồi hộp như ngồi tàu lượn. Hắn thở ra, nhớ đến câu "cơ hội không chờ đợi", nhân lúc thời cơ tốt: "Hồi ở trường, tôi và bạn bè ăn tối xong thường đi uống rượu." 

"Để tìm cảm hứng?" Biên Vũ hỏi. 

"Ừ. Nhưng dù rượu có khơi được cảm hứng, đôi khi say quá, chẳng cầm nổi bút vẽ." Văn Sân nhắc chuyện xưa, "Hồi đó bọn tôi còn trẻ, mười chín, hai mươi tuổi, không biết kiềm chế. Có lần, tôi tỉnh dậy, thấy mình nằm trên thuyền ở sông Seine." 

"Say đến thế, bạn bè không đánh thức anh?" 

"Họ cũng chẳng khá hơn, một đứa ngủ ở ga tàu điện, một đứa ngày hôm sau..." Văn Sân ngừng lại. 

Biên Vũ hỏi: "Hôm sau?" 

"Tỉnh dậy ở nhà thầy giáo cậu ta thầm thích." 

"Ồ" Biên Vũ nói, "Vậy chắc là người thắng cuộc trong đám các anh." 

Văn Sân cười: "Có lẽ vậy. Nếu sau này hôn nhân họ không bi kịch, cậu ấy mãi là người thắng." 

Biên Vũ bảo: "Trường tôi thì ngược lại, trong trường không được uống rượu, nếu không sẽ ảnh hưởng học tập, bị ghi lỗi." 

Văn Sân hơi ngạc nhiên: "Trường cậu nghiêm thế." 

"Ừ." 

"Vậy cậu không uống rượu?" 

"Nhưng tôi uống." 

"Thế chẳng phải trái quy định trường?" 

"Nên học tập của tôi bị ảnh hưởng." Biên Vũ nói. 

Văn Sân bất giác cười: "Giờ cậu không cần lo chuyện học hành nữa. Cùng đi uống chút chứ?" Lời đối thoại trước chỉ để dẫn đến lời mời này, "Bạn tôi nói có một quán bar rất hay, tôi chưa đến." 

Biên Vũ hờ hững: "Bar ở đây, chẳng có gì đặc biệt." 

"Ở sân thượng một bảo tàng bỏ hoang… nửa sân thượng, nửa bảo tàng bỏ hoang. Cậu đến chưa?" 

Mắt Biên Vũ lộ tia nghi hoặc, hình như y chưa nghe về quán bar như thế. 

"Vậy, cùng đi xem nhé?" Văn Sân nhận ra sự thay đổi trong thần sắc y, "Cậu bảo hôm nay sẽ cho tôi cơ hội khiến cậu cười? Cậu mười giờ phải về, giờ còn… 2 tiếng 52 phút." 

Trong khoảng thời gian hiếm có này, khiến Biên Vũ cười là một lý do, Văn Sân còn muốn hiểu thêm về y, và để y hiểu mình. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!