Chị Lý đi ra từ cửa sau tiệm, cửa dẫn đến một sân nhỏ, đối diện là nhà chị. Chị vào nhà đo kích thước bàn trang điểm, Biên Vũ kiên nhẫn ăn canh chờ.
Khi Biên Vũ ngẩng đầu đang lên, Triệu Mịch nhạy bén nhận ra, vội dời mắt, như chưa từng nhìn y. Nhưng ánh mắt hắn vẫn vô thức lướt theo tia sáng yếu ớt trong mắt Biên Vũ.
Hắn cảm thấy Biên Vũ cũng đang nhìn mình.
Nhận ra điều này, ánh mắt hắn càng không thể rời đi. Nhưng cứ giả vờ ngoảnh đầu mãi trông rất bất thường, hắn không giữ được tư thế này lâu. Cuối cùng, Triệu Mịch đành nhìn thẳng vào mắt Biên Vũ, cùng lắm là đối diện trực tiếp.
Đúng lúc này, Biên Vũ lại cúi xuống ăn một thìa canh, tránh ánh mắt hắn.
Một trận chiến ánh mắt âm thầm bắt đầu rồi kết thúc, không ai để ý ai. Triệu Mịch cảm thấy mình không chiến đã bại, trong lòng thoáng chút ảm đạm.
Hắn không ngờ rằng Biên Vũ ôm ấp những suy nghĩ khác hẳn mình.
Biên Vũ nhìn Triệu Mịch, vì y cảm thấy vị cảnh sát Triệu đối diện này rất quen mặt, lần đầu gặp thì không cảm thấy gì, nhưng sau vài lần gặp gỡ, y lại thấy quen. Nhưng rõ ràng vị cảnh sát Triệu này trước đây không làm việc ở khu vực này, Biên Vũ chắc chắn chưa từng gặp hắn ở khu này, thế mà y cứ không tài nào nhớ ra đã gặp hắn ở đâu.
Một ngụm canh đậu phộng ngọt ngào trôi xuống cổ họng, Biên Vũ dứt khoát mở lời hỏi: "Trước đây chưa từng thấy anh ở khu này."
Triệu Mịch hơi sững người, rõ ràng không ngờ đối phương lại chủ động bắt chuyện. Hắn nuốt ngụm canh đậu phộng, đáp: "Tôi vừa được điều đến đây không lâu."
"Vừa tốt nghiệp à?" Biên Vũ đoán.
Triệu Mịch nói: "Không. Tốt nghiệp ba năm rồi, trước đây làm ở thị trấn." Hắn nghĩ thầm, mình trông cũng không trẻ đến thế chứ.
Biên Vũ gật đầu hiểu ra, thầm đoán vị cảnh sát Triệu này chắc cũng trạc tuổi y. Triệu Mịch bỗng nhìn y chằm chằm, chỉ vào khóe môi y.
Biên Vũ đưa tay lau khóe miệng, hóa ra môi dính chút vệt canh đậu phộng. Triệu Mịch rút tờ giấy, đưa đến trước mặt y, suýt nữa theo bản năng định lau giúp y, nhưng vội dừng tay khi tờ giấy gần chạm môi y. Hắn bắt gặp đôi mắt Biên Vũ nhìn thẳng sang, không hề báo trước, trong khoảnh khắc, lòng hắn như rối loạn cả lên. Như để che giấu sự lúng túng, Triệu Mịch nhét tờ giấy vào tay y: "Đây, lau đi."
Nhìn tờ giấy đột nhiên được nhét vào tay, Biên Vũ nói: "Được." Y gấp một góc giấy, chậm rãi lau sạch vệt canh đậu phộng dính ở khóe miệng.
Cái thìa trong tay Triệu Mịch khuấy bát canh đậu phộng còn nóng hổi, động tác không biết từ lúc nào đã nhanh hơn, nhưng dù hắn khuấy thế nào, hơi nóng này như chẳng thể tan đi.
Chị Lý xỏ dép kẹp từ cửa sau trở lại, đứng cạnh Biên Vũ: "Chị đo rồi, rộng 145, sâu 60, làm được chứ?"
Biên Vũ nói: "Được, nhưng kích thước này làm ra sẽ lớn hơn bàn trang điểm thông thường."
"Không sao, bình thường thu đồ lại còn có thể dùng làm bàn viết thì tốt nhất."
Biên Vũ nói: "Vậy được. Không có vấn đề gì." Chị Lý yên tâm đi lo việc tiếp.
Triệu Mịch như sợ nếu cứ để mình hoảng loạn tiếp sẽ bị nhận ra sơ hở, bèn hỏi: "Làm đồ nội thất cho chị Lý à?" Hắn muốn mượn cơ hội này để mở lời trò chuyện, khiến bản thân phân tán suy nghĩ.
"Bàn trang điểm, chị Lý và con gái chị ấy dùng." Biên Vũ đáp.
"Ồ, làm ngay tại nhà?"
"Ừ."
"Gỗ chắc phải tìm ở chỗ khác chứ." Triệu Mịch nhớ lần trước đến nhà họ, không thấy gỗ nào hợp dùng.
"Nhà cung cấp quen có cửa hàng phân phối gần nhà tôi, đến lúc đó qua đó lấy. Ở đường số ba ấy."
"Ồ." Triệu Mịch ăn vài thìa canh đậu phộng, làm như vô tư hỏi: "Dự định khi nào đi?"
"Khi nào à..." Biên Vũ ngẩng lên nhìn bóng đèn trên trần, đôi mắt xám xanh như phủ một lớp màu mật ong, thoáng chốc sáng bừng lên. Y suy nghĩ một lát, "Thứ tư, thứ tư tôi có việc giao hàng gần đó."
"Ừ." Triệu Mịch cố lắm mới ăn được vài thìa canh đậu phộng, im lặng một lúc, "Thứ tư tôi cũng trực ở đó."
Vừa dứt lời, cửa tiệm xuất hiện một vị khách đeo kính tròn, ôm một cuốn sách bước vào, đột nhiên dừng chân, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Biên Vũ và Triệu Mịch: "Ớ, bàn tôi hay ngồi. Hai chỗ mà chẳng để lại cái nào cho tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!