Giao bức tranh bạc Đức Mẹ tại nhà thờ Thánh Tụ xong, linh mục tặng họ một túi hạt giống hồng tầm xuân. Biên Vũ lái xe đến bờ sông dừng lại, nói mình có nhiều hạt giống này, ông chủ Long vừa cho một túi, nên đưa hết túi hạt giống cho Phương Bạch Dạng.
Phương Bạch Dạng tìm hộp đựng đồng hồ trong xe, bỏ túi hạt giống vào: "Tôi chưa tự trồng hoa, thử xem sao."
Biên Vũ tháo dây an toàn: "Không biết thì hỏi tôi."
Phương Bạch Dạng xem lời này là thật, lặng một thoáng: "Đừng chê tôi phiền."
"Chắc không" Biên Vũ xuống xe.
Phương Bạch Dạng cười, xuống theo, lấy bao thuốc từ túi, đưa y một điếu.
"Quên mang bật lửa" anh sờ khắp túi, "Chờ chút, tôi mượn ai đó."
Anh đi tới người gần nhất, người kia lấy bật lửa Zippo đưa. Anh quay lại, giơ bật lửa vẫy Biên Vũ, bước nhanh tới.
Biên Vũ thấy người kia đi xa: "Anh ta đưa Zippo cho anh luôn?"
"Ừ, hào phóng thật" Phương Bạch Dạng không định giữ bật lửa người ta, "Lát ra bờ sông tìm, thấy thì trả. Châm trước đã."
Biên Vũ ngậm điếu thuốc, nghiêng về phía anh. Phương Bạch Dạng cúi đầu, thuốc chạm nhau.
Nắp bật lửa mở, ngọn lửa xanh nhỏ bùng lên. Đầu thuốc lóe tia lửa, khói mảnh bay. Mắt Phương Bạch Dạng theo khói đến mặt Biên Vũ.
Khoảng cách gần chưa từng có.
Anh không ngờ Biên Vũ cũng nhìn mình lúc này. Ánh mắt ấy không rụt rè, không tấn công, tĩnh lặng như mặt nước đông khẽ đóng băng.
Phương Bạch Dạng đoán không ra nếu tiến thêm sẽ xảy ra gì.
Cuối cùng, anh lùi bước.
Vẻ đẹp đặc biệt của Biên Vũ mang tính công kích mạnh, dù gần thế nào, vẫn cảm giác bị y ngăn ngoài cửa, không vào được thế giới của y.
Hôm nay anh biết tầng chuyện đầu tiên của Biên Vũ, nhưng y còn nhiều câu chuyện khác. Anh nghĩ chưa đến lúc bước vào thế giới ấy. Anh rời khoảng cách gần nhất, thoát khỏi vùng công kích của vẻ đẹp Biên Vũ, gập bật lửa, dập ngọn lửa xanh.
Hút thuốc một lúc, Phương Bạch Dạng hỏi: "Tiếp theo cậu định làm gì?"
Biên Vũ nói: "Tháng sau đi Hải Nam, rồi về Lư Đảo."
"Nhà cậu ở Lư Đảo?"
"Ừ, tôi đến đây giải quyết công việc" Biên Vũ thấy thuốc hơi nặng, hút nhanh rồi vứt vào thùng rác, "Tôi đi đây."
Y chào ngắn gọn, bước đi. Phương Bạch Dạng tiếc vì uống cốc đồ có cồn, không lái xe được, chẳng thể nói "Đi đâu, tôi đưa."
"Biên Vũ" anh gọi, đợi y quay lại, hỏi: "Về Lư Đảo, tôi tìm cậu được không?"
Biên Vũ nói: "Có việc thì cứ đến tìm."
"Không có việc không được tìm à?"
Biên Vũ ngừng một thoáng: "Đều được."
Phương Bạch Dạng cười, hút nốt điếu thuốc: "Được."
---
Giữa tháng Ba, Tam Á, Hải Nam
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!