Chương 10: Đôi cánh trên đường ray trái tim

Trong quán cà phê, máy lạnh thổi thẳng vào chậu cây cảnh. Dưới tán lá to rung rinh của cây trầu bà, Việt Văn Chu lấy từ balô ra một tấm ảnh chụp tập thể đã được ép plastic.

Trong bức ảnh lớn ấy, Biên Vũ mặc đồng phục màu xanh đậm, dáng đứng thẳng tắp, đứng chính giữa hàng đầu tiên, hai bên là thầy cô và hiệu trưởng đặt tay lên vai và lưng y.

Hồi đó, y thường được yêu cầu đứng ở hàng đầu, chính giữa. Vị trí đó vốn không phải dành cho học sinh, nhưng y luôn là ngoại lệ.

Dòng ký ức lướt qua như bóng cây in trên bức tường trắng, chập chờn lay động. Đó là ký ức như bị gió thổi dạt đi, phủ đầy lớp bụi mờ, mơ hồ và thô ráp, không có hương vị chanh mát lạnh của mùa hè như người ta vẫn nói, chỉ có tầng mây trắng xoá được ngưng tụ từ hàng tỉ giọt nước mà y nhìn thấy từ độ cao 10.000 mét khi cánh máy bay xuyên qua lớp mây, bầu trời xanh thẳm trải rộng phía trên.

Biên Vũ cảm thấy hơi choáng váng. Hôm nay y dậy sớm, từ vùng ngoại ô ngồi tàu điện ngầm vào nội thành, tuyến số 11 đông nghẹt người, y đứng suốt một tiếng bốn mươi lăm phút giữa đám đông lắc lư, không khí ngột ngạt khiến y choáng váng, chỉ đến khi bước ra khỏi tàu thì mới đỡ hơn đôi chút. Giờ ngồi xuống rồi, y mới nhận ra cơn choáng vẫn chưa tan.

Biên Vũ lấy lại bình tĩnh, cất tấm ảnh tập thể – món đồ đến muộn này – vào túi xách.

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì," Việt Văn Chu nói, "Tiện thể tớ cũng ra ngoài mua đồ tập luyện."

"Huấn luyện bay à?" Biên Vũ vừa hỏi xong thì chợt nhớ ra trước đó Việt Văn Chu từng nói hắn đã chuyển về Học viện Công nghệ Kỹ thuật.

"Không phải, là huấn luyện đạp xe. Coi như là sở thích đi, dạo gần đây rảnh thì tớ đi xe đạp." Việt Văn Chu uống một ngụm nước giải khát. "Ở trong quân đội mỗi ngày đều quen với cường độ huấn luyện lớn, bây giờ ra ngoài có nhiều thời gian hơn, lại không biết nên làm gì, nên mua một chiếc xe địa hình đạp thử. Nhưng không có đồ chuyên dụng tử tế, đạp trong núi cũng không thoải mái lắm."

Biên Vũ thỉnh thoảng cũng đạp xe địa hình nên hiểu ý cậu: "Đồ đạp xe bản huấn luyện sẽ rộng rãi hơn một chút, nhưng leo núi thì có thể hơi mệt."

"Cái này tớ không rành lắm." Việt Văn Chu nhân cơ hội nói, "Hoặc là, cậu có rảnh không? Có thể giúp tớ xem thử."

Biên Vũ nhìn đồng hồ: "Bảy giờ tối tớ có việc."

Việt Văn Chu mở bản đồ dẫn đường: "Kịp mà, cửa hàng chính hãng gần đây thôi, cách tầm hai ba cây số. Mình đạp xe chung đi."

Biên Vũ uống hết ngụm nước chanh bạc hà cuối cùng, đứng dậy nói: "Vậy đi luôn bây giờ đi."

Hai người quét mã mở khóa xe đạp công cộng, dắt xe đi. Việt Văn Chu chợt nhớ ra một chuyện chưa kịp nói: "Bây giờ cậu định cư ở Lộ Đảo luôn à?"

"Ừ."

"Tháng Tám này tớ sẽ thực tập ở căn cứ bên đó."

"Chúc mừng."

"Lúc đó gặp nhau cà phê nhé?"

"Được thôi." Biên Vũ leo lên xe, quay đầu hỏi, "Mở định vị chưa?"

"Mở rồi." Việt Văn Chu đặt điện thoại lên ghi

- đông xe, vỏ điện thoại có từ tính nên bám rất chắc.

"Cậu dẫn đường nhé." Biên Vũ chống một chân lên vỉa hè chờ.

"Được." Việt Văn Chu đạp xe, đi chậm rãi phía trước, quay đầu nhìn Biên Vũ. Biên Vũ đạp xe theo kịp, chẳng mấy chốc hai người đã đi song song.

Họ đạp xe dưới những tán cây, ánh nắng len qua kẽ lá rơi trên người họ. Biên Vũ từ xa trông thấy cổng nhà thờ Chính thống giáo Thánh Thục, nhưng có vẻ lộ trình không đi ngang qua đó.

Ban đầu y không đặc biệt để ý, nhưng lúc rẽ thì lại lơ đễnh liếc mắt nhìn theo cánh cổng nhà thờ dần xa.

Nắng rực rỡ, bên trong nhà thờ có một bức tường đầy hoa hồng leo, như một tấm chăn gấm được trải rộng.

Loài hoa hồng mà cha y, trồng ở đây hơn hai mươi năm trước giờ lại phát triển rực rỡ đến thế. Cả một bức tường như một vương quốc hoa hồng, đến nay vẫn chưa suy tàn.

Cửa hàng đồ thể thao, chỗ quầy thanh toán đang khá đông người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!