Chu Thần Cảnh: "Không có gì lạ cả, khi em đưa ra lựa chọn thì ắt hẳn em có lý do của mình."
Trĩ Nguyệt tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng phía trước: "Anh nói chuyện nghe thật dễ chịu."
"Ý anh là." Chu Thần Cảnh nghiêm túc nói, "Nếu hiện tại việc hoãn tốt nghiệp là lựa chọn tốt nhất theo em, thì em đã đúng. Không cần quan tâm người khác nghĩ đúng hay sai."
Tính đúng đắn của mỗi lựa chọn chỉ có bản thân mới có tư cách đánh giá, chứ không phải người khác đứng từ góc độ của họ.
Trĩ Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêng của Chu Thần Cảnh, vài giây sau quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
Nghe câu trả lời của anh khiến cô cảm thấy thật thoải mái, những băn khoăn cách đây mười phút đã tan biến.
Đúng vậy.
Nếu hoãn tốt nghiệp là điều có lợi nhất cho tình hình hiện tại của cô, thì không cần phải sợ hãi nữa, cứ kiên định mà thử xem.
"Cảm ơn anh nhé." Trĩ Nguyệt nói.
Chu Thần Cảnh dùng một tay lấy ly trà sữa từ giá đỡ: "Mua cho em đây."
Trên nhãn viết trà sữa lục trà hoa nhài. Đó là thứ cô thích uống.
"Cảm ơn Chu sir!" Giọng Trĩ Nguyệt vui vẻ khi nhận lấy trà sữa và uống.
Lượng đường và nhiệt độ đều đúng như cô thường gọi. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Chu Thần Cảnh đã nắm rõ khẩu vị của cô. Một lần nữa cô cảm thấy mình đã tìm được một người bạn trai tuyệt vời, trưởng thành đáng tin cậy, lịch sự và ga lăng.
Trĩ Nguyệt lại thắc mắc, Chu Thần Cảnh thật sự là "đoá hoa lạnh lùng" của đội cảnh sát đặc nhiệm sao?
Anh dễ gần thế mà?
Khi về đến thành phố Mông, Chu Thần Cảnh đưa Trĩ Nguyệt đến nơi quen thuộc. Cô vội vàng chạy về nhà để thưởng thức bữa tối đầy tình yêu thương của bà ngoại.
Bà ngoại ngồi đối diện với Trĩ Nguyệt, cười nhìn cô ăn.
Trĩ Nguyệt như một chú chuột hamster đang ăn, nuốt xong, uống một ngụm canh sườn, rồi nghi hoặc hỏi: "Bà ngoại, bà nhìn gì vậy ạ?"
"Nhìn cô cháu gái bé bỏng của bà ăn cơm, bà vui lắm." Bà ngoại cười nói.
Lời nói của bà ngoại làm ấm lòng cô, những bong bóng sôi sục trong tim, cô không kìm được mà cười lớn, đặt đũa xuống, chạy nhanh đến bên bà và ôm bà: "Bà ngoại ơi, sao bà lại tốt với con như vậy! Bà là người tốt nhất đối với con!"
"Cô gái ngốc này nói gì vậy." Bà ngoại nói, "Ba mẹ con cũng tốt với con mà."
"Đâu có." Trĩ Nguyệt chỉ cảm động được vài giây, cô biết bà ngoại sắp nhắc đến chuyện gì, liền buông bà ra và ngồi về chỗ cũ, cúi đầu ăn cơm từng miếng lớn.
Bà ngoại nhạy bén nhận ra tâm trạng của Trĩ Nguyệt không ổn, không hỏi thêm nữa, để cô ăn hết bữa trong thoải mái.
Khi Trĩ Nguyệt lên lầu nghỉ ngơi, bà ngoại gọi điện cho con gái mình.
Khương Ngưng nhanh chóng nghe máy, hỏi gấp: "Mẹ, thế nào rồi? Tiểu Nguyệt nói gì?"
Bà ngoại: "Con bé không biết mẹ đã nói chuyện với con."
"Mẹ!" Khương Ngưng lo lắng, "Sao mẹ còn dung túng cho Tiểu Nguyệt làm càn như vậy."
Bà ngoại cũng là người có tính khí, nghe con gái nóng nảy với mình, hừ một tiếng: "Con và con gái có ý kiến không hợp nhau là việc của các con, đừng lấy mâu thuẫn giữa mẹ con con phá hoại tình cảm giữa mẹ và cháu gái. Mẹ già rồi, chỉ muốn tận hưởng niềm vui có con cháu quây quần, có Tiểu Nguyệt bên cạnh, làm ta vui, làm sao ta có thể đuổi nó đi."
Khương Ngưng nghe lời mẹ, ngực nghẹn một hơi, suýt ngất.
Bà nói gì vậy, con dạy con gái, không giúp đã đành, sao còn gây khó khăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!