Trước khi rời khỏi nhà vào buổi sáng, Trĩ Nguyệt đã thẳng thắn thông báo trên bàn ăn rằng tối nay cô sẽ không về nhà, vì đã hẹn gặp Chu Thần Cảnh sau giờ làm.
Trĩ Uẩn vẫn chưa hết bàng hoàng sau sự việc đêm qua, nắm chặt thìa trong tay với vẻ căng thẳng. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, cẩn trọng quan sát tình hình để tránh nói sai và bị chê trách.
Phản ứng đầu tiên của bà ngoại là nhìn về phía con gái mình, Khương Ngưng.
Khương Ngưng mỉm cười: "Tối nay không về luôn sao?" Trĩ Nguyệt: "Vâng, có lẽ đến tối mai mới về."
Sáng nay, khi Chu Thần Cảnh gọi điện thúc giục cô dậy sớm, anh đã mời cô tham dự lễ tái khai trương đồn cảnh sát vào ngày mai, sau đó còn có
tiệc mừng công. Cô cũng sẽ đi cùng.
"Ừm." Khương Ngưng nhìn trạng thái của Trĩ Nguyệt, có vẻ như đã hiểu ra. Gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, cả người bà rạng rỡ hẳn lên, tinh thần tốt không ngờ.
Trĩ Uẩn ngồi không yên: "Tại sao không về nhà?"
Đã lỡ làm vỡ bình thì thôi vứt luôn? Nhưng dù có thế thì cũng không thể ngủ lại nhà người khác ngày này qua ngày khác!
"Không về thì sao? Em có ý kiến gì không?" Trĩ Nguyệt nói, "Ăn nhiều vào, nói ít thôi."
Sau khi đã quở em trai, cô quay sang mỉm cười với Khương Ngưng: "Chủ nhật con mời mọi người đi ăn, ở trung tâm thương mại tầng sáu."
Khương Ngưng gật đầu: "Ừm, được."
Trĩ Nguyệt cầm ly cà phê mà bà ngoại đã pha sẵn cho cô, vui vẻ rời nhà đi làm.
Trĩ Uẩn chỉ theo bóng lưng chị gái với vẻ tủi thân: "Mẹ ơi! Mẹ cũng không nói gì chị ấy sao… ở luôn nhà người khác thế này không hợp lý chút nào."
"Có gì mà không hợp lý? Miễn là họ thấy hợp lý thì chuyện này hợp lý thôi." Khương Ngưng ngày xưa cũng đâu có ngoan ngoãn gì, không có lý do gì phải đặt ra những giới hạn khắt khe cho con gái mình.
Hơn nữa, con gái bà nuôi lớn, phong cách xử sự gọn gàng, dứt khoát. Trong một mối quan hệ, người có thể bị tổn thương chỉ có thể là đối phương thôi.
Trĩ Uẩn thăm dò: "Mẹ, chị… đã nói với mẹ rồi ạ?"
Bà ngoại ngắt lời: "Chị con không nói rồi sao? Sao con ấp a ấp úng thế, có điều gì không hài lòng à?"
"Đã nói rồi ạ?" Trĩ Uẩn gãi gãi đầu, "Chị nói lúc nào vậy ạ?" Khương Ngưng: "Vừa rồi."
Trĩ Uẩn: "Con đâu có rời bàn ăn đâu?"
Hay là cuộc trò chuyện của họ có mật mã gì? "Con ngốc quá." Bà ngoại thở dài.
Nhìn cháu trai đường đường chính chính, thành tích xuất sắc, sao lại không hiểu lời người khác nhỉ?
Khương Ngưng nhìn đứa con trai có chỉ số cảm xúc đáng lo ngại, thở dài: "Chị con không phải hẹn mẹ đi ăn cuối tuần này sao?"
"Vâng, đi ăn mà." Trĩ Uẩn cũng khá mong chờ được đi ăn ngon vào cuối tuần.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến việc Trĩ Nguyệt có nói chuyện yêu đương hay không?
Khương Ngưng bất lực: "Chị con có bao giờ không có lý do mà rủ chúng ta đi ăn không?"
Trĩ Uẩn lắc đầu, chị gái cậu chưa bao giờ thích tổ chức các hoạt động gia đình.
"Chị rốt cuộc có ý gì vậy?" Trĩ Uẩn không đoán được.
Khương Ngưng: "Ý chị con là, cuối tuần này muốn đưa bạn trai đến gặp chúng ta, cùng ăn một bữa, coi như là làm quen sơ bộ."
Trĩ Uẩn đứng bật dậy, mặt đầy kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!