Buổi tối, Trĩ Nguyệt đang ngủ mơ màng thì nghe thấy có tiếng động bên cạnh, liền mở mắt ra.
Chu Thần Cảnh nhẹ nhàng vén mái tóc đen che mặt cô và hạ giọng: "Làm em thức giấc à?"
"Ừm." Trĩ Nguyệt híp mắt, uể oải rên một tiếng, tay vô thức nắm lấy vạt áo anh.
Chu Thần Cảnh từ từ gỡ tay cô ra, cúi người xuống bên tai cô nói: "Anh phải đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, em ngủ trước đi. Không biết khi nào anh mới về, nếu em không muốn về nhà thì cứ ở lại đây."
Trĩ Nguyệt lại ừm một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
Đắp chăn cho cô xong, Chu Thần Cảnh mặc đồng phục và nhanh chóng rời đi.
Trĩ Nguyệt ngủ một mạch đến mười giờ, ngồi dậy nhìn quanh gần một phút mới nhớ ra tối qua mình đã ngủ lại nhà Chu Thần Cảnh.
Cô đưa tay sờ bên cạnh, không có ai.
Lúc này cô mới nhớ ra nửa đêm Chu Thần Cảnh đã đi làm nhiệm vụ đột xuất nên không có ở nhà.
Nhân dịp nghỉ hiếm hoi, Trĩ Nguyệt không muốn tự nấu ăn nên đặt đồ ăn bên ngoài, ngồi trong phòng khách xem phim đến tận giờ ăn, Chu Thần Cảnh vẫn chưa về. Cô cầm điện thoại kiểm tra vài lần, không dám tự ý nhắn tin, quyết định về nhà trước.
Trĩ Nguyệt cố tình đi đường vòng để về nhà, chưa chuẩn bị tinh thần để gặp Trĩ Khai Huyên, sợ mình không nhịn được lại cãi nhau với ông.
Khi đang đứng lưỡng lự bên ngoài, điện thoại rung lên, có tin nhắn mới. Trĩ Nguyệt mở tin nhắn ra xem.
Trĩ Uẩn: [Chị ơi, ba không có nhà đâu, chị vào đi.]
Bị phát hiện vẻ lúng túng, Trĩ Nguyệt tức đỏ mặt, nhìn thấy Trĩ Uẩn đang vẫy tay với cô từ trên sân thượng, cười hì hì đến ngốc, bên cạnh là bình tưới nước màu xanh lá.
Cất điện thoại đi, Trĩ Nguyệt khoác lên vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, bước vào nhà.
Vừa vào nhà, bà ngoại đã nhanh chóng đi ra cửa, dường như đã đợi cô từ lâu, cười nói: "Cháu gái đã về rồi à? Đúng lúc đấy, cùng ăn cơm nhé, tối nay bà làm những món con thích ăn đấy."
Hôm nay là sinh nhật của Trĩ Nguyệt, cả nhà ngầm hiểu không nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến sinh nhật, nhưng sẽ làm một bữa tối thịnh soạn cho cô.
Đó cũng là lý do tại sao Trĩ Nguyệt về nhà đúng giờ ăn.
Bà ngoại chắc chắn sẽ nấu những món ngon cho cô, và cô không muốn phụ lòng thương yêu của người già dành cho mình.
Trĩ Uẩn chạy xuống từ trên lầu, tạo không khí sôi nổi: "Có món nào con thích ăn không?"
Bà ngoại: "Con có kén ăn đâu, chị con ăn gì thì con ăn nấy."
Trĩ Uẩn nhiệt tình đi vào bếp bưng đồ ăn: "Không sao, mọi người ngồi đi, để con phục vụ."
Đi theo bà ngoại vào phòng ăn, Trĩ Nguyệt chạm mặt Khương Ngưng đang múc canh.
Trĩ Nguyệt không giỏi hòa giải mối quan hệ căng thẳng sau khi cãi nhau, im lặng ngồi xuống.
Khương Ngưng đặt bát trước mặt Trĩ Nguyệt, kiêu ngạo hừ một tiếng: "Dỗi với mẹ già của con à? Người làm con tức là Trĩ Khai Huyên, đừng có trút lên đầu mẹ."
"Mẹ, con không có." Trĩ Nguyệt biện minh.
Khương Ngưng ngồi xuống bên cạnh Trĩ Nguyệt, đau lòng nhìn con gái: "Mẹ biết con không có ý đó, mẹ đã đuổi lão già đó về Giang Đô rồi, nhìn ông ta đứng đây, mẹ thấy khó chịu trong lòng."
"Đuổi ạ?" Trĩ Nguyệt kinh ngạc, "Ba không phải… tự đi sao?"
"Mẹ đuổi đi đấy, mẹ mắng ba một trận rồi đuổi ra khỏi nhà, khóa cửa không cho vào." Trĩ Uẩn nhớ lại cảnh ba mẹ cãi nhau sáng nay, cảm thấy rất sướng.
Trĩ Nguyệt: "Mẹ, như vậy có ổn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!