Trĩ Nguyệt lặng lẽ tiễn Chu Thần Cảnh đi, cô không có tâm trạng ra ngoài ăn tối với anh, một mình buồn bực trong phòng, cắn móng tay, đi tới đi lui.
Không lẽ anh thực sự có tình cảm thật sao? Không thể nào…
Trĩ Nguyệt vò đầu bứt tóc, lục lọi khắp phòng tìm chiếc điện thoại đã bị cô vứt lung tung không biết nằm ở góc nào, vội vàng nhắn tin cho Thượng Quan Dung.
Trĩ Nguyệt:[Dung Dung, chị muốn hỏi giúp bạn chị một chuyện.]
Thượng Quan Dung vừa tan làm về nhà, nằm dài trên ghế sofa trò chuyện với Trĩ Nguyệt:[Chị nói đi.]
Trĩ Nguyệt mất gần năm phút để tổ chức ngôn từ:[Chuyện là thế này, chị có một người bạn muốn yêu đương cho vui, không có ý định gì khác,
gặp được một chàng trai chung chí hướng, hai người bắt đầu quen nhau, nhưng gần đây cô ấy phát hiện… có vẻ như bạn trai cô ấy lại nghiêm túc
thật.]
Thượng Quan Dung nhận được đoạn tin nhắn này, đọc đi đọc lại ba lần, ngán ngẩm mở giọng nói: "Chị Nguyệt, ý định lăng nhăng của chị có hơi quá rõ ràng rồi đấy."
Thời gian trước còn chia sẻ video ngọt ngào trong khách sạn, hôm nay đã thành "chị có một người bạn".
Trĩ Nguyệt đỏ mặt:[Đã bảo không phải chị mà!]
Thượng Quan Dung:[Không phải chị thì là ai, tốt nhất chị khai thật đi, không thì chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện ở đây.]
Trĩ Nguyệt đắn đo hồi lâu, trong lòng lại không nuốt trôi cơn tức này, đành thành thật gọi điện cho Thượng Quan Dung.
Thượng Quan Dung đợi Trĩ Nguyệt ngoan ngoãn đầu hàng, cô ấy nghe máy, đắc ý vô cùng: "Nói đi, em nghe đây, tình hình thế nào?"
Trĩ Nguyệt: "Thật ra… ban đầu chị cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần muốn yêu đương, nhưng có vẻ mọi việc không ổn lắm, anh ấy quá để tâm, chị…
"Lương tâm bất an đúng không?" Thượng Quan Dung nói, "Chị Nguyệt, em không ngờ đấy, chị độc thân gần hai mươi lăm năm, sau khi yêu chớp nhoáng chia tay chớp nhoáng lại chơi lớn thế này."
Trêu người ta xong lại không muốn chịu trách nhiệm, điển hình của cái kiểu ngủ xong mặc quần không nhận người.
"Em đừng trêu chị nữa, chị đến tìm em để giải quyết vấn đề mà." Trĩ Nguyệt gần như sắp lo lắng đến ch. ết, vậy mà Thượng Quan Dung còn đùa.
Cô cũng biết mà, người như Chu Thần Cảnh, tính cách lạnh lùng, sống nhạt nhẽo, cô tưởng anh sẽ có tâm lý giống cô, thuần túy tận hưởng cảm giác yêu đương, không nghĩ nhiều về những thứ khác.
Nghĩ kỹ lại.
Không phải thế, chính vì tính cách lạnh nhạt của anh, ít khi làm chuyện vượt qua giới hạn, lại luôn tỏ vẻ xa cách với người khác, nên mỗi lần anh vì cô mà phá lệ, chiều chuộng cô, cô đều có thể cảm nhận được rằng đối với anh, cô và những người khác là khác biệt.
Thượng Quan Dung cầm quả táo đã rửa sạch cắn một miếng, hỏi lúng búng: "Cậu nghĩ thế nào?"
"Chị à?" Trĩ Nguyệt không hiểu, "Chị nghĩ gì cơ?"
Thượng Quan Dung: "Chị Nguyệt, chị phát hiện người ta đối với chị không bình thường, đương nhiên phải làm rõ suy nghĩ của mình đối với anh ấy chứ, không thì em làm sao đưa ra lời khuyên được?"
Tò mò không biết Trĩ Nguyệt đã câu được chàng trai đẹp trai nhà ai, giờ không biết có phải đang chuẩn bị bị vứt bỏ không, thật đáng thương.
Trĩ Nguyệt nằm xuống, mái tóc xõa trên tấm ga giường màu lông ngỗng, dùng chăn bông mềm mại che kín mặt, phiền não nói: "Chị cũng không biết nữa… chỉ cảm thấy hiện tại như vậy là rất tốt rồi."
Cô không muốn phát triển xa hơn, cũng sợ phát triển xa hơn sẽ xảy ra những chuyện không thể kiểm soát.
Điều không thể kiểm soát chỉ có thể là cô mà thôi.
"Vậy thì giả ngốc đi." Thượng Quan Dung đưa ra lời khuyên xong, trong lòng tính toán cuối tuần phải đến chùa Thanh Phúc thắp nhang, cô ấy làm sao có thể đồng lõa với Trĩ Nguyệt để đùa giỡn tình cảm của người khác chứ.
Tội lỗi quá!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!