Chương 6: Save

[Kết hôn]

Sau khi ăn no, Chu Tích Tuyết cảm thấy hơi chán, giá như giờ có cái điện thoại thì tốt biết mấy. Cô không chỉ muốn dùng điện thoại để giết thời gian mà còn cần xử lý một số công việc. 

Tính toán thời gian, chắc là không còn nhiều ngày nữa là đến hạn nộp bản thảo cho biên tập viên rồi.

Mùa hè năm nay Chu Tích Tuyết tốt nghiệp đại học, chuyên ngành Giáo dục Mỹ thuật. So với những bạn cùng chuyên ngành có thiên phú nổi trội, cô có lẽ chỉ thuộc loại tư chất bình thường. Nhưng Chu Tích Tuyết có một điểm tốt là luôn kiên định với chính mình. Cô tính tình phóng khoáng, lười biếng, muốn "nằm yên" thì cứ "nằm yên", hầu như chưa bao giờ phải lo lắng đến mức hao tổn tâm sức. Cô không có lý tưởng cao xa hay mục tiêu nhất định phải hoàn thành, chỉ cần còn sống là được.

Khi các bạn cùng lớp đang cố gắng "cày cuốc" để đạt điểm cao, cô lại thấy mình chỉ cần đạt chuẩn là đủ. Gặp những bạn có năng lực chuyên môn mạnh hơn mình gấp mấy lần, cô sẽ ngưỡng mộ họ, nhưng tuyệt nhiên không có ý định muốn đuổi theo người ta. Các bạn cùng khóa tốt nghiệp đã sớm bắt đầu tìm việc làm, nhưng cô không vội, dù sao cũng có thể nhận bản thảo trên mạng. Cho dù một tháng chỉ nhận một đơn, miễn không chết đói là được. Còn về sau có nhận được đơn hay không, những chuyện đó cứ để sau. Cô không muốn lo lắng cho những điều chưa xảy ra.

Chu Tích Tuyết thật sự không có nhiều năng lượng. Việc đứng đắn vẽ một bức tranh không chỉ tiêu hao nhiều thể lực và tế bào não mà quan trọng là rất mệt. 

Hễ mệt là cô muốn nằm, mà đã nằm thì không muốn dậy. Đôi khi, vì lười ăn cơm, cô thường đói đến mức hoa mắt chóng mặt, tụt huyết áp mới chịu xuống giường kiếm gì đó bỏ bụng.

Giờ đây, lạc vào một nơi xa lạ, sống cảnh ăn không ngồi rồi, cô không hề thấy sợ hãi hay lo lắng.

Chu Tích Tuyết ban đầu muốn tìm ai đó mượn điện thoại để liên hệ với biên tập tranh của mình là Phạm Ngọc, để thương lượng xem liệu có thể gia hạn hạn nộp bản thảo không. 

Nhưng tòa lâu đài cổ này trống rỗng, ngoài cô ra thì đừng nói bóng người, đến nửa bóng ma cũng chẳng có. Cận Dập thì càng khỏi phải nói, cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Vòng đi vòng lại suốt buổi, cuối cùng, Chu Tích Tuyết nhìn thấy một người trên bãi cỏ bên ngoài lâu đài cổ. 

Đối phương chắc là người làm vườn, đang cầm dụng cụ cắt tỉa cành hoa, quay lưng về phía cô. Liên tưởng đến những người hầu dọn dẹp và Renee, Chu Tích Tuyết tự hỏi liệu khuôn mặt của người làm vườn này có khi cũng vết sẹo không?

Quả nhiên, khi đối phương quay người lại, khuôn mặt vẫn dữ tợn như vậy.

Khuôn mặt anh ta rõ ràng bị bỏng nặng, gần như không có chút da thịt lành lặn nào, tất cả đều là sẹo. Thậm chí, cả phần da thịt lộ ra trên cánh tay anh ta cũng chi chít vết sẹo.

Chu Tích Tuyết khựng lại, rất thắc mắc vì sao những người hầu trong lâu đài cổ đều có vẻ ngoài như vậy? 

Họ đã trải qua chuyện gì? 

Và vì sao ai nấy cũng nhút nhát đến thế?

Chu Tích Tuyết do dự một lát rồi tiến lên định bắt chuyện. Nhưng chưa kịp mở lời, đối phương đã giật mình quay lưng bỏ đi ngay lập tức. 

Cô chợt nhớ đến từ "quái vật" mà mấy người bảo tiêu kia từng nhắc đến, chẳng lẽ họ đang nói về những người hầu trong lâu đài cổ này sao?

Chỉ xét riêng về bề ngoài, đúng là đa số mọi người khi nhìn thấy họ lần đầu sẽ giật mình. 

Nhưng theo những gì cô thấy hiện giờ, họ không chỉ không làm hại ai mà còn vô cùng nhát gan. 

Sao có thể gọi là quái vật được chứ?

"Cô Chu Tích Tuyết, cô có bị những người có khuôn mặt kỳ dị này dọa cho sợ hãi không?"

Một giọng phổ thông có âm điệu lạ lẫm, hơi hỗn loạn bất ngờ vang lên phía sau Chu Tích Tuyết, có chút đột ngột.

Chu Tích Tuyết quay đầu lại, thấy một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang đứng đó. Cô thậm chí còn không biết đối phương đã đứng ở đó từ lúc nào, và đã nhìn cô được bao lâu.

Người đàn ông mặc một bộ vest đặt may thủ công tinh xảo, toát lên khí chất của một doanh nhân thành đạt. Phía sau không xa là mấy người vệ sĩ vạm vỡ. Anh ta có những nét đặc trưng rõ ràng của người châu Âu, dáng người cao lớn, tóc ánh kim, đường nét khuôn mặt góc cạnh. Nhìn kỹ, anh ta còn có đôi mắt xanh lam tương tự Cận Dập, nhưng lại kém xa vẻ đẹp của đôi mắt Cận Dập.

Khá hiếm, đây là người thứ hai có diện mạo bình thường trong lâu đài cổ, ngoài Cận Dập.

Anh ta bước đến cạnh Chu Tích Tuyết, tự mình chuyển sang nói tiếng Anh: "Đừng phiền lòng, những người này đều từng làm việc trong nhà chú tôi. Bởi một trận hỏa hoạn không may, rất nhiều người đã thiệt mạng, họ là những người sống sót hiếm hoi."

Thì ra là vậy.

Chu Tích Tuyết hơi cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh: "Chào anh, xin hỏi anh là…?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!