Thật sự, lúc này Chu Tích Tuyết bắt đầu nghi ngờ Cận Dập vốn dĩ chính là "sói đội lốt cừu". Những động tác vừa rồi của anh thuần thục đến mức khiến người ta khó mà tin được anh chưa từng hôn ai bao giờ.
Nhưng mà, anh đã từng hôn người khác hay chưa thì có liên quan gì?
Chu Tích Tuyết chỉ biết, hiện tại cô vẫn muốn tiếp tục. Vì vậy, cô đưa tay phải nắm lấy cổ áo Cận Dập, mạnh mẽ kéo anh lại gần.
Giây tiếp theo, môi cô dán trên môi anh.
Cận Dập dường như có chút kinh ngạc, nhưng thực mau đã ôm lấy eo cô, gia tăng nụ hôn này.
Lúc này đây, không chỉ là cô đơn phương chủ động, cũng không chỉ là anh vẫn không nhúc nhích gì. Cả hai theo bản năng đáp lại nhau, cũng theo bản năng mà thăm dò cảm giác ngây ngất ấy.
Hóa ra, nụ hôn thật sự là có cảm giác như vậy sao?
Giữa hai người, dường như có một công tắc nào đó vừa được kích hoạt, đột nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc, khiến da đầu tê dại vì sảng khoái. Một cảm giác chưa từng có lan khắp cơ thể, khiến người ta không kìm được mà bật lên những tiếng r*n r* từ kẽ môi.
Lại gần thêm chút nữa, cô c*n m*t đối phương mạnh mẽ, liên tục, thế nhưng cảm giác trống rỗng lại như cuồn cuộn không ngừng.
Càng dây dưa, nụ hôn càng trở nên mãnh liệt, cứ như cả hai đang chìm sâu trong vũng lầy, ẩm ướt và lầy lội. Dường như có thứ gì đó đang không ngừng kéo cả hai xuống.
Khóe mắt Chu Tích Tuyết ngày càng ướt, tiếng than nhẹ thoát ra khỏi miệng cũng càng thêm không kiểm soát. Còn Cận Dập, bàn tay anh dán chặt vào lưng cô, như muốn để lại dấu vết trên cơ thể cô.
Nụ hôn này, một khi đã bắt đầu, dường như không thể dừng lại, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn kết thúc.
Mãi cho đến khi, một tiếng chuông điện thoại phiền phức vang lên.
Chu Tích Tuyết chưa kịp hoàn hồn, nhất thời có chút mất phương hướng, đôi mắt mê ly nhìn Cận Dập.
Tương tự, Cận Dập cũng chẳng khá hơn là bao. Môi anh bị cô m*t đến sưng đỏ lạ thường, tim đập không ngừng. Anh nhíu mày đầy khó chịu, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Tiếng chuông báo vẫn còn vang, Chu Tích Tuyết bèn đưa tay xuống dưới gối để tìm điện thoại.
Là em họ Lâm Mân gọi video.
Bình thường không có chuyện gì quan trọng thì Lâm Mân sẽ không gọi video cho Chu Tích Tuyết.
Giờ này ở trong nước chắc hẳn là buổi trưa.
Chu Tích Tuyết không nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên và chấp nhận cuộc gọi. Ngay lập tức, tiếng khóc nức nở vang lên từ đầu dây bên kia: "Huhuhu, chị ơi…"
Chỉ trong chớp mắt, ái muội trong đầu Chu Tích Tuyết tan biến. Nghe tiếng Lâm Mân nức nở, cô lo lắng hỏi: "Lâm Mân, em sao thế?"
Cô không ngăn Lâm Mân khóc, trái lại, cô biết em họ mình từ nhỏ đã mạnh mẽ nên rất ít khi khóc. Có thể khóc, thực ra là thể hiện cảm xúc bình thường, vậy thì cần gì phải ngăn cản? Khóc là một cách giải tỏa, một phản ứng sinh lý hết sức bình thường, không phải là yếu đuối hay bất lực.
Chu Tích Tuyết cầm điện thoại nghe, vừa liếc nhìn Cận Dập, ra hiệu cho anh ngủ trước, vừa bước xuống giường đi về phía cửa sổ.
Trong lòng cô lờ mờ đoán ra nguyên nhân, có thể là liên quan đến chuyện tình cảm. Lần trước khi Lâm Mân chia tay, cũng đã khóc rất nhiều. Tên bạn trai "tra nam" học thể dục kia bắt cá hai tay, Lâm Mân hoàn toàn không hề hay biết và trở thành người thứ ba. Cuối cùng, khi bạn gái chính thức tìm đến tận nơi, cô ấy mới biết mối tình này hoang đường đến mức nào.
Đó là mối tình đầu của Lâm Mân, nhưng khi ấy, cô ấy cũng không khóc đau lòng như bây giờ.
Lâm Mân nức nở, nói với Chu Tích Tuyết: "Em cảm thấy em là một người rất tồi, em thật sự không xứng đáng được người khác đối xử tốt như vậy…"
"Sao lại thế!" Chu Tích Tuyết dịu dàng an ủi, "Em là một người rất tuyệt vời! Rất giỏi giang! Đừng phủ nhận bản thân như vậy, em là Lâm Mân độc nhất vô nhị trên đời này mà."
Ai cũng có lúc yếu lòng và suy sụp, điều đó là không thể tránh khỏi.
Chu Tích Tuyết từ tận đáy lòng cho rằng Lâm Mân là một cô gái rất ưu tú.
Lâm Mân hít hít mũi: "Xin lỗi chị, đừng chê em phiền nhé, em cũng không cố làm vậy đâu, chỉ là đôi khi em không kìm được mà tự phủ nhận chính mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!