Vừa dứt lời, ngón cái trong lòng bàn tay Cận Dập đã đặt lên môi Chu Tích Tuyết.
Anh như thể vừa nếm được một miếng đồ ngon ngọt, nhưng lại bị người ta ngang nhiên cướp đi ngay trước mắt, vẻ mặt lộ rõ chút không cam lòng, thậm chí còn có một tia uất ức.
Chu Tích Tuyết khẽ hừ một tiếng, hất tay anh ra, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
"Anh nói rõ ràng trước đi, rồi em mới suy nghĩ xem có nên hôn anh không."
Thật ra, người trước mặt cô vốn không giỏi ăn nói.
Ngoài Chu Tích Tuyết ra, chưa từng có ai dám nói nhiều với anh như vậy, lại còn đặt ra từng đống câu hỏi.
Ngay cả lúc anh từng làm việc hỗ trợ cảnh sát, bọn họ cũng đều rất dè dặt khi đối mặt với anh, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh và phán đoán của anh.
Nói đúng ra thì, Cận Dập là được cảnh sát chủ động mời hợp tác. Thái độ của bọn họ khách khí đến mức, nếu không biết còn tưởng anh được mời đi dự tiệc nào đó.
Một năm trước, Cận Dập từng giúp cảnh sát phá được một vụ án hình sự nghiêm trọng.
Khởi nguồn là việc một người hầu trong tòa lâu đài cổ này, tên là Renee, suýt nữa bị tấn công. Mà kẻ gây án ấy, lại chính là một tên sát nhân hàng loạt. Trong suốt hai năm qua, hắn đã ra tay với năm người phụ nữ.
Lần đó, chính Cận Dập chủ động tìm đến cảnh sát, đề nghị hợp tác để phá án.
Ban đầu, tất cả người trong cục đều tỏ thái độ xem thường anh. Dù sao thì cái tên này lúc nào cũng đeo khẩu trang đen, quấn mình kín như bưng, nhìn qua đã thấy thần thần bí bí, hoàn toàn không giống người đàng hoàng.
Mãi cho đến khi anh cung cấp một loạt manh mối quan trọng, thậm chí còn lạnh lùng mắng bọn họ là một đám đầu heo.
Khẩu khí anh cực kỳ không khách sáo, còn nói nếu họ thật sự không phá nổi vụ án này thì nên tự tử để tạ lỗi với người dân, khỏi phải phí tiền thuế của dân nuôi bọn họ vô ích.
Lúc lần theo những manh mối ấy, cảnh sát mới kinh ngạc phát hiện vấn đề họ bị bế tắc bấy lâu cuối cùng cũng có bước đột phá.
Thế là họ tiếp tục điều tra theo hướng Cận Dập đưa ra, thuận lợi lần ra được nơi ở của tên sát nhân hàng loạt kia.
Ai mà ngờ được, một thiếu niên thoạt nhìn vô hại như thế, lại có thể gây ra từng ấy tội ác kinh hoàng.
Sau khi hung thủ bị bắt và đưa ra quy án, mọi chuyện mới dần trở lại bình thường.
Còn lần này, cảnh sát khu vực Vịnh Mayor vì vụ án mạng tại một quán ăn không tiến triển suốt thời gian dài, đã bị áp lực tứ phía đè nặng.
Không còn cách nào khác, họ mới nhớ tới người đàn ông từng đưa ra những suy luận và manh mối hoàn hảo kia.
Trước ngày hôm đó, cảnh sát đã sớm liên hệ với Cận Dập và tỏ thái độ rất thân thiện. Nhưng Cận Dập vẫn không đồng ý, thậm chí còn bảo họ cút càng xa càng tốt.
Thái độ của anh thật sự quá gay gắt, khiến một vị cảnh sát có mặt ở đó không nhịn được mắng: "Cậu thật sự nghĩ mình là thiên tài sao? Vụ án lần trước có lẽ chỉ là cậu may mắn vớ bừa mà thôi!"
Cận Dập lười để ý đến những lời nói l* m*ng của những người này, chỉ cười lạnh: "Vậy thì mong các anh sớm ngày phá án, trả lại sự an toàn cho toàn bộ công dân trong khu."
Không ai biết rằng, vị cảnh sát nói năng l* m*ng kia đã bị cấp trên của anh ta cưỡng chế đình chỉ công tác một tuần.
Sau đó, cảnh sát trưởng cấp cao của khu vực Vịnh Mayor lại một lần nữa liên hệ với Cận Dập, với thái độ như kiểu còn nước còn tát, khuyên nhủ: "Chúng ta đều có người nhà, vì sự an toàn của người nhà mà suy nghĩ, càng sớm bắt được nghi phạm này, sự an toàn của người nhà chúng ta mới càng được đảm bảo mà, phải không?"
Không ngờ, lần này Cận Dập lại đồng ý.
Bởi vì, anh nghĩ đến người thân duy nhất của mình – vợ anh.
Ngày hôm đó, vị cảnh sát cấp cao đã tự lái xe đến lâu đài cổ để đón Cận Dập.
Chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi, vụ án đã được phá thành công.
Máu trên người Cận Dập là của nghi phạm kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!