Chương 38: Sanguine (1)

["…Rất muốn hôn anh"]

Chu Tích Tuyết suýt chút nữa quên mất, Cận Dập vốn là một người hành tung quỷ dị. Anh thường xuyên xuất hiện lặng lẽ như ma, rồi lại biến mất một cách khó hiểu.

Mặc dù trước đây anh cũng thường đi mà không báo trước, nhưng chưa bao giờ đột ngột nhốt cô lại như hôm nay.

Tại sao anh lại làm vậy?

Vấn đề này tạm thời không có lời giải đáp, chỉ có thể hỏi chính bản thân anh.

Không nhận được câu trả lời từ Renee, Chu Tích Tuyết liền lấy điện thoại ra, thuần thục gọi vào số của Cận Dập.

Rất nhanh, giọng nói nhắc nhở điện thoại của anh đang ở trạng thái tắt máy.

Điều này khiến trong lòng Chu Tích Tuyết ẩn chứa chút bất an.

Renee nói Cận Dập bị cảnh sát đưa đi, chẳng lẽ anh đã làm chuyện gì vi phạm pháp luật sao?

Vụ án hình sự lớn nhất gần đây ở khu vực vịnh Mayor không gì khác chính là vụ xả súng xảy ra tại nhà hàng kia.

Vụ án này đến nay cảnh sát vẫn chưa bắt được thủ phạm, khiến người dân hoang mang lo sợ.

Chẳng lẽ vụ án này có liên quan đến Cận Dập?

Cảnh sát nghi ngờ anh ấy là thủ phạm nên đã đưa anh đi lấy lời khai?

Không thể nào, sao Cận Dập có thể là thủ phạm được. Anh có ngoại hình và vóc dáng quá nổi bật như vậy, nếu cảnh sát nghi ngờ thì đã sớm đến bắt rồi.

Trong lòng Chu Tích Tuyết vô cùng chắc chắn rằng không thể nào là anh.

Hơn nữa, các vụ án trong khu vực này đâu chỉ có một.

Chỉ trong nháy mắt, những ý nghĩ lan man trong đầu Chu Tích Tuyết tan thành mây khói.

Điều cô cần làm bây giờ là lặng lẽ chờ đợi anh trở về. Dừng những suy nghĩ miên man vô ích đó lại, chúng chỉ đang tiêu hao năng lượng của cô mà thôi.

Điều đáng mừng là Chu Tích Tuyết đã hình thành được tính cách gặp nguy không loạn từ nhỏ. Dù trước đây bị anh kế bắt nạt, hay đột nhiên bị đưa sang nước ngoài, cô luôn giữ vững quan niệm thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần còn sống thì mọi thứ đều có hy vọng.

Cô tin tưởng vào trực giác của mình.

Mặc dù Chu Tích Tuyết hiện tại bị khóa trong phòng, nhưng cô lại không hề cảm thấy hoảng loạn hay mất bình tĩnh. Ngược lại, trong lòng cô thậm chí còn ẩn chứa một chút hưng phấn.

Thay đổi góc nhìn để đối diện với vấn đề, bây giờ giống như một trò chơi trốn tìm, cô chỉ cần ẩn mình trong phòng, chờ đợi người đi tìm cô.

Trước đó Chu Tích Tuyết không thể tập trung vẽ tranh, nhưng bây giờ lại như đột nhiên được tiêm thuốc k*ch th*ch, ngồi thẳng thớm trước bàn viết, cầm lấy bảng vẽ và bút cảm ứng.

Khuôn mặt nhân vật cổ phong trong bức họa gần như được khắc ra từ một khuôn mẫu với Cận Dập.

Mấy ngày trước Chu Tích Tuyết còn không may mắn vì không thể nắm bắt chính xác biểu cảm khuôn mặt của nhân vật, nhưng giờ đây, cảm hứng chợt ùa đến một cách khó hiểu, cô cảm thấy rất "có cảm giác".

Cô ngồi xuống, mấy tiếng đồng hồ trôi qua.

Đến khi Renee lại gõ cửa, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.

Renee mang đến đồ ăn nóng hổi, bảo Chu Tích Tuyết ăn đúng giờ.

Chu Tích Tuyết không thấy xấu hổ, cũng không nổi nóng. Đồ ăn đã được mang đến tận cửa, cô chỉ cần đưa tay ra lấy là được. Hơn nữa, sau khi tập trung cao độ làm việc cả buổi chiều, cô thực sự cảm thấy hơi đói.

Chu Tích Tuyết nhìn Renee qua khe cửa: "Không thể mở cửa sao? Như vậy có hơi bất tiện khi lấy đồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!