Chương 10: Survival

[".. Tối nay em có thể ngủ trên giường anh không?"]

Rất nhanh, một dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu Chu Tích Tuyết đổ xuống, làm cô ướt sũng từ đầu đến chân, đồng thời dập tắt sự rung động vừa mới nhen nhóm trong lòng.

Cảm giác này lẽ ra khó chịu, nhưng đối với Chu Tích Tuyết, người tối qua đã phải tắm nước lạnh, lại trở nên thật ấm áp và thoải mái.

Khu vực ngoại ô có sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, ban đêm, người bình thường khó có thể chịu đựng được việc tắm nước lạnh. Chu Tích Tuyết lúc đó cũng bất đắc dĩ, nếu không tắm rửa, e rằng cả người sẽ bốc mùi khó chịu. Nhưng căn phòng của cô không chỉ không có nước nóng mà còn không có cả đồ dùng tắm gội.

Phòng của Cận Dập giống như chính bản thân anh ta, có một phong cách riêng. 

Mặc dù vật phẩm không nhiều nhưng đầy đủ nhu yếu phẩm. Bố cục phòng tắm tuy đơn giản nhưng khéo léo phân chia khu vực khô và ướt. 

Nơi đây không thiếu không gian, rộng rãi đến mức có thể chứa một bồn tắm lớn hình tròn được đặt đối diện khu vực vòi sen. Chắc anh ta cũng hưởng thụ lắm nhỉ.

Trong lúc Chu Tích Tuyết đang mất tập trung, cô không cẩn thận sặc một ngụm nước ấm.

"Khụ khụ khụ…"

Nước trực tiếp xông thẳng vào mũi cô, như thể xông thẳng l*n đ*nh đầu, khó chịu đến mức khiến cô chảy ra nước mắt sinh lý.

Cận Dập tắt vòi hoa sen, nhưng dường như không vì vẻ thảm hại của Chu Tích Tuyết mà thương xót, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Ở một mức độ nào đó, vẻ mặt anh ta thậm chí còn có chút mâu thuẫn. Đối với một người phụ nữ không thể hiểu được đã xâm nhập vào lãnh địa của mình, việc anh ta không ném cô ra ngoài đã đủ lịch thiệp rồi. Còn với những lời nói khiêu khích của cô vừa nãy, anh ta chỉ hữu cầu tất ứng mà thôi.

Chu Tích Tuyết ngẩng đầu lên, đương nhiên cũng là vẻ mặt tức giận. Nhưng hốc mắt cô ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trông vừa tủi thân lại vừa vô tội.

Dù là đang tức giận, trong mắt đối phương, cô lại như đang làm nũng.

"Anh không thể dịu dàng một chút sao?" Ít ra cô vừa rồi còn cẩn thận xử lý vết thương cho anh, nhưng anh thì sao?

"Dịu dàng?" Cận Dập như nghe thấy chuyện gì đó kỳ lạ, cong môi cười.

Thật đáng tiếc, anh ta cũng không biết dịu dàng là gì.

Từ khi anh ta sinh ra, từ này vốn đã chẳng liên quan gì đến anh ta.

Chu Tích Tuyết lau vội những giọt nước trên mặt, đôi mắt ửng đỏ, giọng nói hơi khàn: "Anh còn cười?"

Lúc này, Chu Tích Tuyết ướt sũng, quần áo dính sát vào da thịt, vòng ngực đầy đặn ẩn hiện, đường viền áo ngực ren lộ rõ qua chiếc áo thun trắng.

Từ góc độ của Cận Dập có thể nhìn rõ mọi thứ.

Chu Tích Tuyết cũng nhanh chóng nhận ra điều này, cô cúi đầu nhìn mình rồi theo bản năng đưa tay che trước ngực.

Những giọt nước lạnh buốt nhỏ xuống từ ống quần cô, lan ra trong căn phòng tắm yên tĩnh.

Cận Dập đột nhiên như một con mãnh thú nổi điên, một tay đẩy Chu Tích Tuyết vào tường, hơi thở nóng bỏng kề sát.

"Tôi đã khuyên cô rồi, bảo cô có thể cút xa bao nhiêu thì cút bấy nhiêu," Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của ai đó trầm thấp, thực sự rất giống một con mãnh thú đang đe dọa kẻ xâm nhập để bảo vệ lãnh địa của mình.

Chu Tích Tuyết vẫn không bị vẻ ngoài hung ác của Cận Dập dọa sợ, cô đã sớm hiểu rằng anh ta không phải là người hung dữ như vẻ bề ngoài.

Mặc dù cô không hiểu tại sao anh ta luôn miệng nói cút, cút, cút, nhưng tổng hợp tình hình hiện tại, việc cô ở lại đây, ngoài việc phải giải quyết rắc rối của anh ta, ngược lại là cách ít rắc rối nhất.

Đối mặt với ánh nhìn sắc bén và thái độ xua đuổi của Cận Dập, Chu Tích Tuyết không tiện nói thẳng rằng cô muốn "ăn vạ" ở đây. Cô chỉ có thể giả vờ yếu thế mà nói bừa: "Chúng ta cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi. Nơi hoang vu hẻo lánh này, nhỡ đâu tôi ra ngoài gặp phải mãnh thú, anh sẽ thật sự không còn vợ nữa đó."

Cô nói khẽ, chủ động đưa tay ra, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh.

Đương nhiên, một nửa trong số đó là thực sự lo lắng, nửa còn lại là giả vờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!