Không bao lâu sau, Lương Tư Nguyệt cảm thấy tư thế ôm này rất khó duy trì, cô cần chú ý để không đè vào tay trái của mình.
Sau khi ngả bài, quan hệ chính thức được xác định, không khí chợt trở nên khó xử.
Cô chưa từng yêu đương bao giờ nên không có kinh nghiệm, cô không biết các cặp đôi khác trong tình huống này có như thế hay không.
Tóm lại cô không am hiểu xử lý kiểu khó xử này, lấy cớ uống nước đẩy anh ra, vội vàng chạy vào bếp trước khi Liễu Du Bạch duỗi tay ngăn cô lại. Cô sợ Liễu Du Bạch lại nhân cơ hội trêu cô, nói điều gì đó khiến cô không biết làm thế nào để chống đỡ.
Cô kéo cửa tủ lạnh ra, lấy một chai nước, lại khó khăn, cô có thể làm nhiều việc với một tay nhưng chắc chắn trong đó không bao gồm mở nắp chai.
"Anh…" Cô theo bản năng muốn kêu "Anh Liễu", lại cảm thấy xưng hô này không quá mới lạ, dừng một chút, vẫn thôi.
Phiền toái nhiều như vậy, hay là khỏi uống chai nước này.
Cô đang muốn cho vào tủ lạnh thì Liễu Du Bạch đã nghe thấy tiếng động của cô mà đi tới.
Anh thấy cô cầm chai nước, chân tay luống cuống đứng trước tủ lạnh, lập tức hiểu ra tình cảnh khó khăn của cô, nhất thời vui vẻ, "Lần này không tự vặn được?"
Anh nhắc đến lúc cô còn đang đi học tại căn cứ huấn luyện võ thuật vào mùa hè, tối đó đến thăm cô, khi tản bộ bên bờ sông nhỏ mua nước, cô cứ nhất quyết phải tự vặn chai nước ra.
Thật ra Lương Tư Nguyệt cũng vì nghĩ tới chuyện này mới do dự, cô biết Liễu Du Bạch luôn cố gắng tìm mọi cách để hạ gục cô về chuyện này.
Đây là sự thật.
Lương Tư Nguyệt đành phải nói: "Nếu việc gì em cũng tự làm được thì anh làm gì đây?" Cô ra vẻ bình tĩnh đưa bình nước cho anh.
Liễu Du Bạch cười.
Lương Tư Nguyệt không khát, không hề khát chút nào nhưng vẫn nhận chai nước đã được mở nắp rồi uống hai ngụm.
Cô uống nước mà Liễu Du Bạch đang nhìn cô.
Nhìn đến nỗi cô cực kỳ xấu hổ, đầu như chập mạch đưa nước cho anh, "… Anh cũng muốn uống?"
Liễu Du Bạch rõ ràng thoáng ngẩn người, ngay sau đó cười thành tiếng, thật sự nhận lấy uống hai ngụm, rồi sau đó liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu vẫn trêu chọc: "Em định dành cả đêm cho chai nước này à?"
"Vậy…" Đầu óc cô đã hoàn toàn chập mạch, không đơn giản là bởi vì biết Liễu Du Bạch này có bệnh sạch sẽ như thế nào, còn bởi vì đó là chai nước cô từng uống…
Liễu Du Bạch ngược lại không có phản ứng gì nhiều, vặn nắp chai lại, đặt chai nước lên trên bệ bên cạnh, bảo cô đi ra ngoài nói chuyện chính.
Lương Tư Nguyệt hỏi: "Chuyện chính gì?"
… Anh thật sự bị hỏi nghẹn họng, có thể có chuyện chính gì nữa, chẳng qua là bởi vì mấy ngày rồi chưa gặp cô, muốn ở cạnh cô trong chốc lát mà thôi.
Đương nhiên tổng giám đốc Liễu sẽ không thừa nhận, muốn bịa ra "chuyện chính" nên đã nắm tay cô dẫn ra ngoài phòng khách, đi được nửa đường thì lại quay qua phòng làm việc.
Anh giơ tay ấn công tắc cạnh cửa, ánh sáng đổ xuống.
Phòng làm việc rộng rãi lại sáng trưng, có một chiếc bàn dài và rộng màu đen với một chiếc máy tính, mấy quyển sách và một số tạp chí. Đằng sau ghế dựa là một tủ sách cao tới tận trần nhà, ngoài sách ra còn có rất nhiều đĩa nhạc phim, có xếp ngang cũng có xếp dọc. Những cái được xếp ngang hướng ra ngoài có thể là đĩa nhạc Liễu Du Bạch yêu thích.
Lương Tư Nguyệt liếc mắt một cái, bên trong có rất nhiều tác phẩm ít được chú ý mà cô chưa từng nghe tên, nhưng cũng không thiếu tác phẩm lọt top 50 douban quen thuộc như "Bố già", "Bản danh sách của Schindler", "Cuộc sống tươi đẹp".
Liễu Du Bạch kéo ghế dựa ra, ấn cô ngồi xuống, lại cúi người mở máy tính lên.
Lương Tư Nguyệt kinh ngạc với tốc độ khởi động máy tính hệ điều hành Windows cực nhanh của sếp Liễu, mà mức độ gọn gàng trên màn hình nền càng khiến cô không nói nên lời.
Liễu Du Bạch mở hòm thư và tải tệp đính kèm xuống từ một email nào đó.
Sổ lưu niệm do bộ phận tuyên truyền thực hiện nhân dịp kỷ niệm mười năm thành lập công ty và bản trình chiếu điện tử đã được gửi cho anh xem lần cuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!