Chương 43: (Vô Đề)

Hai ngày nay Lương Tư Nguyệt đã quay cảnh rượt đuổi cực kỳ phức tạp.

Quá trình quay chuyển cảnh được chia thành nội cảnh và ngoại cảnh, ngày hôm qua nội cảnh đã thuận lợi hoàn thành, ngoại cảnh chiều nay nối tiếp cảnh ngày hôm qua: Cô đã đánh nhau với kẻ thù trong một lúc trên ban công tầng hai của biệt thự, đối thủ nhảy khỏi ban công chạy trốn, cô cũng nhảy theo từ tầng hai xuống, đáp xuống nóc xe Buick trước biệt thự, xoay người rơi xuống đất rồi đuổi theo.

Trước khi diễn đã từng tập qua, tất cả đều phối hợp không có vấn đề gì.

Nhưng khi chính thức bắt đầu quay, Lương Tư Nguyệt mới nhảy từ trên ban công xuống đã cảm thấy có gì đó không ổn – dây cáp rơi quá nhanh, động tác của cô mất thăng bằng, trước khi cô kịp phản ứng, cả người đã "bụp" một tiếng nặng nề, đập vào nóc xe ô tô.

Cô bị đau đến choáng váng, mơ hồ nghe thấy tiếng đạo diễn hô "Cắt", sau đó toàn bộ trường quay gần như trở nên hỗn loạn.

Chỉ đạo võ thuật thầy Khâu là người chạy tới đầu tiên, lo lắng đến nỗi không nói tiếng phổ thông mà luôn miệng nói tiếng Quảng Đông, cô nghe không hiểu, đành phải lắc đầu.

Sau đó, càng nhiều người vây quanh, có hai bóng người mặc áo khoác trắng, có lẽ là đội cứu trợ y tế của đoàn phim.

Một đôi tay nhẹ nhàng động vào chân tay cô, hỏi cô có đau không, chạm vào cánh tay trái, cô hít sâu một hơi, đau đến nỗi bật khóc theo phản ứng sinh lý.

Có người dùng nẹp cố định cánh tay trái của cô, hạ cô xuống khỏi nóc xe, đặt lên trên cáng. Bốn người cẩn thận nâng cô lên trên xe, ngoài cửa xe có người đang nói chuyện gì đó, sau đó Tiểu Kỳ đi lên xe.

Tiểu Kỳ vừa lo vừa sợ, khuôn mặt trắng bệch, không hề có huyết sắc, cô muốn an ủi hai câu lại không có chút sức lực nào.

Sau đó cô được đưa đến bệnh viện, kiểm tra, chụp X quang.

Xương cẳng tay bị gãy, bị trật khớp, bác sĩ kiến nghị điều trị bằng cách phẫu thuật khôi phục vị trí cũ, cố định lại bằng đinh nội tủy.

Ngày mai sẽ kiểm tra trước khi phẫu thuật, sắp xếp phẫu thuật vào ngày kia. Khi hoạt động không khỏi dẫn đến đau đớn, vết thương trở nên nặng hơn, bác sĩ đã đeo đai cố định cho cô, dùng khăn tam giác treo ở trước ngực.

Đoàn làm phim sắp xếp cho cô một phòng bệnh riêng ở cuối hành lang, tương đối yên tĩnh.

Lương Tư Nguyệt được Tiểu Kỳ đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi, đi cùng còn có một người phụ trách đời sống, họ Ngụy, mọi người đều gọi anh ta là anh Ngụy.

Anh Ngụy giải thích thời gian phẫu thuật đã được sắp xếp xong, buổi tối anh ta sẽ phái một nhân viên tới đây hỗ trợ, bảo Lương Tư Nguyệt không cần lo, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt.

Tiểu Kỳ hỏi: "Người phụ trách dây cáp thì sao? Mấy người định xử lý thế nào?"

Thời gian Tiểu Kỳ làm trợ lý không tính là quá lâu, phiền toái nhỏ có thể xử lý được, lần đầu tiên gặp phải chuyện lớn như ngày hôm nay.

Anh Ngụy ngượng ngùng cười: "Đợi Lương lão sư phẫu thuật xong thì từ từ thương lượng biện pháp giải quyết tiếp theo nhé? Tôi chỉ là người phụ trách đời sống, không phụ trách về mặt quản lý người – cô yên tâm, đã thông báo cho cấp trên rồi, về sau sẽ có người làm việc với đoàn đội của cô."

Lương Tư Nguyệt không nói gì, trong tình trạng vừa mệt vừa đau, vậy mà cô còn chú ý đến việc anh Ngụy kêu cô là Lương lão sư, trong giới giải trí này, ngưỡng cửa lão sư thấp thật.

Anh Ngụy nói muốn đi sắp xếp nhân viên hỗ trợ rồi rời đi trước.

Lương Tư Nguyệt nằm xuống giường, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát trước.

Tiểu Kỳ sắp xếp hóa đơn, kết quả kiểm tra, giấy tờ tùy thân và các loại giấy tờ khác cho vào balo, sau đó định về khách sạn một chuyến, lấy đồ dùng vệ sinh cùng quần áo để thay.

Sau khi Tiểu Kỳ rời đi, y tá đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể cùng huyết áp.

Chờ không còn ai vào nữa, Lương Tư Nguyệt cũng đã thích ứng tư thế khó khăn với cánh tay bị cố định, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh lại, cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trán mình.

Lương Tư Nguyệt sợ hãi bừng tĩnh, trợn mắt, lại thấy người ngồi ở mép giường vậy mà là Liễu Du Bạch.

Trời sắp tối.

Không biết có phải sợ đánh thức cô hay không, anh không bật đèn.

Ánh hoàng hôn mờ ảo hắt qua cửa sổ, chuyển từ màu tím hồng sang màu xanh đậm, giây sau càng tối hơn giây trước, như thể giây tiếp theo sẽ khiến mọi thứ chìm vào màu đen thực sự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!