Chương 35: (Vô Đề)

Lương Tư Nguyệt nói với Liễu Du Bạch sự thật mà cô nghe được từ chỗ Chu Tuân, "Anh đã giúp tôi hai lần, tại sao muốn gạt tôi?"

Liễu Du Bạch kinh ngạc, chuyện gạo xưa thóc cũ này, cô còn có thể biết được, "Đều là Chu Tuân nói cho cô?"

"Trả lời tôi trước!"

Liễu Du Bạch cười: "Tôi giấu cô à? Cô đâu có hỏi tôi."

"Anh không nói cho tôi thì làm sao tôi biết, sao hỏi anh được?"

"Đó là chuyện của cô."

"…" Lương Tư Nguyệt không ngờ bị mấy câu nói của anh làm nghẹn họng, nhớ rõ mục đích ban đầu của cô là đối chất anh, những điều khác không quan trọng, quan trọng là muốn làm rõ, "Lúc ấy không phải anh không vừa mắt tôi sao? Tại sao lại giúp tôi?"

"Muốn giúp đỡ."

"Anh Liễu!" Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.

Liễu Du Bạch lười nhác giương mắt nhìn cô, cười nói: "Cô làm bất cứ chuyện gì đều có lý do hả?"

"Tự nhiên làm một chuyện có thể là tâm huyết dâng trào, nhưng làm một việc liên tục không ngừng, nhất định có động cơ. Động cơ anh vẫn luôn giúp tôi là gì?"

Phiền toái.

Trong lúc nhất thời Liễu Du Bạch nhận ra, hôm nay chỉ sợ anh không thể lừa dối bằng mấy lời này.

Anh đánh tay lái, chuyển làn nhập vào làn bên phải, giảm tốc độ xe một chút rồi mới nói: "Khi đó cô nhảy khỏi cửa sổ để tìm tôi giúp đỡ, xem như có hai phần can đảm."

Kêu anh quan tâm liếc mắt một cái thì vẫn giúp một chút, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

"Vậy việc ở lễ hội trò chơi…"

"Sợ nơi gần gian hàng ELA xảy ra chuyện, ảnh hưởng tới danh tiếng của câu lạc bộ và các hoạt động bình thường."

Lương Tư Nguyệt suy nghĩ, hai lời giải thích này không phải không hợp lý về mặt logic, tuy rằng theo suy nghĩ của cô, vẫn thiếu một chút thành ý, vì thế truy hỏi: "Vậy sau đó tại sao lại luôn giúp tôi dưới vỏ bọc của thím Trịnh chứ?"

Liễu Du Bạch nhướng mày, không quá hài lòng với cách dùng từ của cô, giống như nói thành anh không dám chịu trách nhiệm như chuột nhắt, liền giảng đạo lý, anh chỉ nói một lần việc để ý đến cô là do thím Trịnh gửi gắm, đâu ra mà nói "lại luôn"? Anh hừ nhẹ một tiếng, "Là do cô tự hiểu sai, còn quay qua trách tôi?"

Người này, quá xảo quyệt.

Lương Tư Nguyệt mở to hai mắt, nhìn anh một lát, "Được… cũng chỉ tính một lần kia, tại sao anh Liễu không dám thừa nhận bản thân muốn giúp tôi, mà mượn danh thím Trịnh?"

Cô càng mạnh mẽ hơn, nhờ sự nhạy bén mà có thể tìm được lỗ hổng trong lời nói của anh để phản kích.

Quả thực Liễu Du Bạch như bị nghẹn họng khi bị cô hỏi.

Anh liếc mắt nhìn cô, thấy cô khẽ cười như con mồi sa lưới, không nói lời hay, "Cô hỏi tại sao à? Nếu tôi không ra tay, cô đã sớm bị đối thủ cầm một đống tư liệu xấu, không thể ló mặt ra khỏi công ty tệ hại kia của cô cho đến khi hết hạn hợp đồng."

"Vậy tại sao anh lại để ý đến chuyện tôi không ló mặt ra được? Tôi không thể nổi tiếng thì chẳng phải đúng với lời anh phán đoán về tôi khi tôi vừa mới ra mắt à?"

"Cô xem như vẫn đóng phim tốt, đầu tư dài hạn, trông cậy vào tương lai của cô để sau này kiếm tiền cho tôi thôi."

Lương Tư Nguyệt không nhịn được cười, tiếng cười cực kỳ giòn giã. Lần đầu tư này của giám đốc Liễu, chi phí ngầm quá lớn, "Tôi có thể hiểu đó là anh ấp ủ tài năng không?"

Ai có thể nghĩ đến, khi đó cô cho rằng chỉ là những lời nói dối mà Liễu Du Bạch tạm thời bịa đặt để trấn an bố mình vậy mà là sự thật.

Liễu Du Bạch thoáng nhìn qua nụ cười tươi đắc ý của cô, kim tuyến mịn màu cam trên mí mắt khẽ lấp lánh, ánh mắt sáng ngời, giống như Chúa đã tạo dải ngân hà xong lại đem những ngôi sao còn thừa tiện tay đính lên khuôn mặt cô.

Trong nháy mắt anh cảm thấy, được rồi, để cô đắc ý trong chốc lát cũng không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!