Lương Tư Nguyệt không có nhiều đồ đạc lắm. Trước khi đến Lương Quốc Chí đã cố ý dặn dò, mấy bộ quần áo cũ mèm ở quê, nếu không cần thì vứt đi, lên đây sẽ mua đồ mới cho cô.
Tối qua Lương Tư Nguyệt vừa mới dọn đến, đồ đạc trong vali còn chưa kịp lấy ra.
Hiện tại cô chỉ cần dọn đồ dùng cá nhân trong phòng tắm, quần áo gấp gọn gàng ở đầu giường, sách vở đặt trên bàn trang điểm… Nhét vội vàng vào vali, chưa đầy năm phút đã thu dọn xong.
Mặt Lương Tư Nguyệt đỏ bừng, cố kìm nén cảm xúc của mình để ngăn nước mắt rơi xuống, cầm quai va li, nhìn Liễu Du Bạch, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
Liễu Du Bạch lại chưa nói cái gì, cũng không nhìn cô nữa, còn trở tay đóng cửa phòng. Sau đó vừa đi ra ngoài vừa gọi một người giúp việc khác trong nhà đến đây, quét dọn và khử trùng căn phòng, khôi phục về trạng thái ban đầu.
Nhà họ Liễu có hai thím giúp việc lớn tuổi, một là thím Trịnh, một là thím Vương. Thím Trịnh phụ trách chủ yếu chuyện trong bếp, thím Vương thì phụ trách việc quét dọn nhà cửa.
Thím Vương vô cùng lo lắng chạy đến.
Liễu Du Bạch đứng ở trên cầu thang nhìn bà ấy, vẻ mặt lạnh lẽo kinh người: "Dọn dẹp xong, khóa phòng lại. Chìa khóa thì thím giữ, sau này trừ thím quét dọn thì không ai được phép vào."
Thím Vương vâng dạ liên tục.
Liễu Du Bạch đi đến phòng khách, bảo thím Vương quét dọn ngay bây giờ, anh ngồi ở đây chờ, đợi bà ấy báo cáo sau khi làm xong.
Lương Tư Nguyệt vẫn lúng túng đứng trên hành lang tầng hai.
Do dự một lát, cô kéo va li lên, đi xuống lầu.
Quả thật Liễu Du Bạch đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Hờ hững liếc cô một cái, sau đó anh dời mắt, không có ý định tìm cô hỏi tội.
Lương Tư Nguyệt định rời khỏi biệt thự nhà họ Liễu, đi tìm Lương Quốc Chí.
Cho dù cô biết rời đi mà không chào hỏi sẽ đắc tội với Phan Lan Lan.
Cô không ngốc, cô biết mình bị người ta lợi dụng như một công cụ để đả kích người khác. Căn phòng đó, đoán chừng từng là phòng mẹ Liễu Du Bạch từng ở.
Người đi đến cửa, cô sực nhớ ra mình còn hai bộ quần áo đang phơi ngoài khoảng sân sau phòng bếp. Cô đành đặt vali xuống, đi ra sau phòng bếp.
Thím Trịnh đang rửa rau, rõ ràng là đang mất tập trung.
Thấy cô bước vào cũng không dám nhìn cô.
Lương Tư Nguyệt mở cửa sau phòng bếp ra, đi đến trong sân sau rút quần áo xuống khỏi dây phơi, gấp lại thành một chồng rồi ôm vào lòng.
Sau khi đóng cửa, cô nhìn về phía thím Trịnh.
Thím Trịnh gượng cười, giọng nói tỏ rõ vẻ chột dạ: "Sao… làm sao thế?"
Lương Tư Nguyệt mỉm cười, lắc đầu: "Vẫn phải cảm ơn thím. Vốn dĩ cháu cũng không muốn ở lại nhà họ Liễu."
Vẻ mặt Thím Trịnh sững lại.
Đương nhiên Lương Tư Nguyệt biết, thím Trịnh là người đã báo cho Liễu Du Bạch việc cô chiếm dụng căn phòng của nữ chủ nhân cũ.
Cũng không thể trách thím Trịnh được, thím ấy có lập trường của mình.
Lương Tư Nguyệt trở lại ngoài cửa, cho quần áo vào vali.
Vừa mở cửa lớn ra lại chạm mặt với Phan Lan Lan và Liễu Trạch vừa mới trở về.
Phan Lan Lan thấy dáng vẻ định rời đi của cô thì ngạc nhiên nói: "Đây là có chuyện gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!