Chương 18: (Vô Đề)

Sự thật chứng minh, thời gian bọn họ xuất phát không được tính là sớm, trên đường cũng gặp phải đèn đỏ và kẹt xe, lúc đến quán ăn đã vào đúng giờ cơm, thậm chí còn hơi trễ, giờ này người đợi đến số vào ăn đã ngồi kín mấy bàn bên ngoài quán.

Phản ứng đầu tiên của Lương Tư Nguyệt là: "Chúng ta đổi quán khác đi."

Cô đã lường trước việc loại người như Liễu Du Bạch sẽ không lãng phí thời gian để xếp hàng chờ đến lượt.

Nhưng kết quả nhận lại chính là Liễu Du Bạch liếc nhìn cô một cái, dường như có ý chê cô nhiều chuyện, "Không phải chính cô chọn chỗ này à? Đổi cái gì."

Lương Tư Nguyệt không còn lời nào để nói, cô đi đến chỗ lấy số nhận số thứ tự, rồi lại trở về trước mặt Liễu Du Bạch.

Ngoài quán bày mấy bộ bàn ghế thấp được bện từ nan tre để mọi người ngồi nghỉ trong lúc chờ, không gian chật hẹp. Liễu Du Bạch phải kéo cái ghế ra bên ngoài một chút, lại nghiêng người mới có thể ngồi xuống.

Bên ngoài cái áo màu đen của anh là một chiếc áo khoác mỏng dài màu xám khói, kết hợp với quần dài xám đậm và đôi giày da màu đen, tất cả đều có thiết kế đơn giản nhưng chất liệu lại rất tinh xảo. Bởi vì toàn thân đều là màu đậm nên đã làm lộ ra làn da trắng sáng của anh, khiến người ta có cảm giác không thể tiếp cận. Nét điển trai của anh thuộc loại vô cùng xa xăm diệu vợi.

Lương Tư Nguyệt nhìn thấy rất nhiều cô gái đang ngồi ở quanh chỗ chờ số, hoặc là từ cửa tiệm bước ra đều len lén quay đầu nhìn anh, không biết có phải cho rằng anh là minh tinh hay người mẫu gì đó không?

Cô thực sự cảm thấy anh quá bắt mắt, còn cô thì đang để mặt mộc, quần áo cũng chỉ tùy tiện chọn bừa một bộ mặc lên, trông bộ dạng này có vẻ rất giống trợ lý của anh. Không, ngay cả trợ lý của anh cũng không bằng, bởi dù trong tình huống nào đi nữa, chị Molly cũng sẽ đoan trang xinh đẹp không chút cẩu thả.

Chính vì loại tâm lý này và ý thức tự bảo vệ bản thân, người quản lý nghệ sĩ của công ty đã từng dặn dò, không nên vì hiện tại nhóm không có tiếng tăm mà không xem mình là người nổi tiếng, lúc nào cũng phải nhớ bảo mật lịch trình cá nhân của mình thật kỹ, nếu không đến lúc bị người ta chụp được hình ảnh mình qua lại mờ ám với ai đó, hoặc là chụp được mấy tấm ảnh xấu xí chưa che khuyết điểm, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu.

Lương Tư Nguyệt lấy cái khẩu trang vừa rồi đã cởi xuống bỏ vào túi ra, đeo lên, lại kéo một ít tóc che mặt mình lại không sót chỗ nào, chỉ chừa lại chút phần trán và đôi mắt.

Liễu Du Bạch liếc nhìn cô một cái, "Đã có chút tự giác của người nổi tiếng rồi đấy." Đây không phải giọng điệu trào phúng, chỉ đơn thuần trêu chọc cô thôi.

Đợi ước chừng nửa giờ, cuối cùng cũng tới số của bọn họ.

Tiến vào bên trong, đưa tầm mắt có thể nhìn thấy cửa hàng trang trí theo phong cách Đông Nam Á rất không chính thống. Lương Tư Nguyệt có cảm giác chột dạ, lo lắng tiệm này có tiếng không có miếng.

Phục vụ bưng nước trà tới và đặt menu xuống.

Lương Tư Nguyệt thuận tay đưa menu cho Liễu Du Bạch. Liễu Du Bạch không nhận mà kêu cô muốn ăn cái gì thì tự chọn.

Lương Tư Nguyệt cân nhắc, sau đó gọi một phần Cà ri tôm, một phần Má heo nướng than và một phần gỏi đu đủ.

Phục vụ uyển chuyển nhắc nhở: "Một phần đồ ăn của tiệm chúng tôi cũng không tính là quá nhiều."

"Hẳn là đủ rồi, không đủ thì lát nữa tôi sẽ gọi tiếp." Lương Tư Nguyệt nhìn Liễu Du Bạch một cái. Nói không chừng còn ăn không hết.

Ba món ăn dần được bưng lên. Hương vị không đến mức bùng nổ, nhưng cũng có thể nằm loanh quanh trong khu vực "Không tệ lắm". Điều này khiến Lương Tư Nguyệt hơi yên tâm hơn chút.

Rất nhanh, trong cái đĩa trước mặt Lương Tư Nguyệt đã chất đầy vỏ tôm, trái lại Liễu Du Bạch thì…

Lương Tư Nguyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Có phải dạ dày của anh Liễu không ổn không?"

Liễu Du Bạch nói với cô rằng đây chỉ là thói quen riêng của anh, bình thường buổi sáng sẽ ăn khá nhiều.

Lương Tư Nguyệt yên lòng, không hiểu sao thở ra một hơi.

Liễu Du Bạch liếc cô một cái, ngược lại không nói gì. Mặc dù vừa rồi mặt Lương Tư Nguyệt tỏ rõ ý hoài nghi anh bị ung thư bao tử giai đoạn cuối.

Bầu không khí của bữa ăn này cũng không thoải mái cho lắm, thực tế là bởi vì quan hệ giữa Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch chỉ có thể xem như người quen, những chủ đề có thể đề cập sơ sơ thì vừa nãy trên đường tới đây và lúc ngồi chờ đã nói hết rồi.

Trong cái vòng luẩn quẩn cô vắt hết óc nghĩ chủ đề, lúc nói ra thì phát hiện kết quả không như ý nên lại tiếp tục vắt óc nghĩ chủ đề, cái bữa ăn dài dằng dặc cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Lương Tư Nguyệt nghĩ thầm, lần sau nếu phải đi ăn riêng với Liễu Du Bạch thế này nữa, nếu tránh được cô sẽ cố gắng hết sức tránh.

Lượng thức ăn cô gọi rất vừa vặn, chỉ có món gỏi đu đủ là dư lại một ít.

Liễu Du Bạch vừa lấy áo khoác trên ghế dựa, vừa hỏi cô: "Ăn no rồi đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!