"Hả cái gì mà hả, cô còn nửa năm nữa đã thi đại học rồi, còn không chăm chỉ làm bài tập đi."
Lương Tư Nguyệt quả thật kinh ngạc với sự hợp lý trong giọng điệu của Liễu Du Bạch, "Em nghe không hiểu, anh Liễu gọi tôi tới… để làm bài tập?"
"Lời tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Câu nào nghe không hiểu?"
"Nhưng mà tại sao? Tại sao không làm việc đó ở trong nhà mình…"
"Bởi vì tôi kêu cô tới."
"…" Lương Tư Nguyệt cảm thấy mình bị cuốn vào vòng luẩn quẩn.
Liễu Du Bạch dời tài liệu ở bàn lớn qua một bên để cô có nhiều không gian, bảo cô chuyển một cái ghế ở bên cạnh sang rồi ngồi viết ở đây.
Lương Tư Nguyệt vẫn cảm thấy rất khó hiểu, "Thật sự phải viết?"
"Tôi dành hết chỗ cho cô rồi đấy."
"… Tôi đi ra ngoài không đem theo bài tập."
"Quay về lấy."
Lương Tư Nguyệt thấy Liễu Du Bạch cầm điện thoại lên thật sự muốn liên hệ với tài xế, cô lựa chọn nhận thua, đồng thời quyết định từ bỏ suy nghĩ "Tại sao", có lẽ kẻ lắm tiền đều có một số điều kỳ lạ mà người ngoài không hiểu được.
Mấy phút sau.
Khi Lương Tư Nguyệt dùng laptop của Liễu Du Bạch để tìm kiếm trên mạng đề thi toán chính thức ở một tỉnh nào đó vào năm ngoái, lúc nhấn tùy chọn "in", cô cảm thấy đây là một ngày hoang đường nhất trong cuộc đời cô.
Giấy A4 vừa ra khỏi máy in vẫn còn ấm.
Lương Tư Nguyệt dời một cái ghế, ngồi xuống đối diện Liễu Du Bạch, hỏi mượn anh bút và giấy trắng.
Trước khi cô tháo nắp bút, cô còn nhìn Liễu Du Bạch một lần cuối, để xác định xem rốt cuộc đây có phải là một trò đùa hay không.
Nhưng mà vẻ mặt Liễu Du Bạch thật sự nghiêm túc.
… Thôi được rồi.
Làm bài tập thôi mà, cũng không phải muốn mạng cô.
Ban đầu, Lương Tư Nguyệt cảm thấy hơi khó xử, nhưng khi cô làm hết câu này đến câu khác, cô đã đắm chìm trong đó, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh vị trí của mình.
Đây dường như là một kỹ năng mà cô có được một cách bị động.
Khi con nhỏ, cô sống với gia đình bà ngoại và cậu, chị họ và anh họ cãi nhau, đùa giỡn suốt ngày, cách âm của căn phòng không tốt, dần dần, cô đã học được cách ngăn chặn những phiền nhiễu này.
Lương Tư Nguyệt cực kỳ chăm chú, một hơi hoàn thành phần trắc nghiệm của bộ đề mới hồi phục lại tinh thần, á, mình đang ở trong văn phòng của Liễu Du Bạch.
Cô ngước mắt xem xét, vẫn may, vẫn may, Liễu Du Bạch căn bản không nhìn cô, mà cực kỳ tập trung đọc tài liệu.
Cô duỗi người một chút rồi vùi đầu tiếp tục làm bài.
Liễu Du Bạch ký tên ở cuối tài liệu, đóng bút máy lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, Lương Tư Nguyệt đã làm xong tờ giấy A4 đầu tiên.
Cô làm bài có thói quen của mình, không bao giờ viết vẽ linh tinh lên giấy nháp, mà là đánh dấu số câu hỏi, mỗi câu viết từng bản nháp một, khi hết tờ này thì đổi sang tờ khác.
Chữ rất ngay ngắn, chưa từng viết dính chữ, rõ ràng trước khi đặt bút đều sẽ suy nghĩ một chút, bởi vậy ít khi viết sai, sắp xếp gọn gàng lại sạch sẽ rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!