Chương 15: (Vô Đề)

Trong chốc lát, Liễu Du Bạch không thể phân biệt được là ai đang khóc, cho đến khi nghe giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành của Lương Tư Nguyệt: "Được rồi, không có việc gì rồi." Anh mới biết người khóc không phải là cô mà là Trì Kiều.

Molly ngồi ở hàng ghế phía trước cũng nghe thấy. Cô ấy có chút kinh ngạc xoay đầu lại thì lập tức đối mặt với ánh mắt của Liễu Du Bạch.

Molly làm trợ lý cho Liễu Du Bạch bốn năm năm, đôi khi chỉ cần một ánh mắt cũng đoán được ông chủ muốn làm cái gì.

Cô ấy chủ động lên tiếng, tất nhiên cũng có kỹ xảo đặt câu hỏi, không thể nào hỏi thẳng là "Sao lại khóc?", hỏi như vậy sẽ khiến người ta xấu hổ, trả lời thế nào cũng không thích hợp.

Cô ấy hỏi: "Vì sao xe công ty hai cô lại đi sớm như vậy, không liên hệ được à?"

Lương Tư Nguyệt nói: "Hôm nay máy bay đến trễ, một thành viên trong nhóm bọn em phải làm việc vào tối nay nên trợ lý đã đưa cô ấy đi trước." Cô cố gắng nói khách quan nhất có thể nhưng trong giọng điệu không tránh khỏi mang theo chút cảm xúc.

Thật ra không chỉ một lần cô và Trì Kiều cảm thấy đãi ngộ của bản thân chênh lệch với Tạ Vũ Điềm, nhưng xã hội này vẫn luôn tồn tại sự phân biệt đối xử như thế. Tạ Vũ Điềm ra mắt sớm, có nhiều người hâm mộ, tỷ suất lợi nhuận đầu tư cao hơn, công ty cũng không phải nhà từ thiện nên đương nhiên sẽ hướng tài nguyên về phía cô ấy.

Không phải các cô không hiểu đạo lý này, bình thường cũng không thấy đối xử khác nhau như vậy có vấn đề gì, dẫu sao ai cũng từng lăn lộn trên con đường này, lúc Tạ Vũ Điềm mới ra mắt chắc cũng từng có lúc phải chịu uất ức.

Nhưng hôm nay tất cả những điều không vừa ý đều dồn dập mà đến, trong trạng thái này mọi người khó có thể suy nghĩ lý trí.

Tính cách của Trì Kiều khá hấp tấp, suýt chút nữa xảy ra xung đột với Ứng Lộ, bị Lương Tư Nguyệt ngăn lại mới gắng gượng nhịn xuống, bây giờ vừa đến một môi trường thoải mái, sự tức giận trước đó đã chuyển thành ấm ức.

Molly là hỏi thay ông chủ, ông chủ nghe xong không phát biểu bình luận gì, cô ấy là một người ngoài tất nhiên không nên phán xét chuyện nội bộ công ty người khác.

Nhưng tốt xấu gì thì màn hỏi đáp này cũng đã phá vỡ được bầu không khí ngượng ngùng khi nãy, Trì Kiều nhanh chóng nín khóc.

Trì Kiều khẽ nói: "… Mất mặt quá."

Mà Lương Tư Nguyệt cũng khẽ trả lời cô ấy: "Không có việc gì, tớ còn mất mặt hơn cậu."

Trì Kiều còn nói: "Nếu như tớ nói tớ đói, cậu tin không?"

"Thật ra tớ cũng đói bụng. Cậu có thể lập tức trở về ăn cơm, còn tớ thảm hơn cậu nữa, lát nữa phải đến một nơi tớ không thích…"

Hai cô gái nói chuyện thì thầm như đang trong giờ học, toàn thủ thỉ bằng giọng gió.

Liễu Du Bạch ngồi ở phía trước nghe hết, bỗng dưng buồn cười.

Ngày mưa lại gặp phải giờ cao điểm buổi chiều, lái xe ròng rã một giờ mới về tới nội ô.

Bên ngoài vẫn còn mưa, tài xế xuống xe nhấc vali hành lý giúp Trì Kiều, Molly cũng xuống xe đi tìm ô dự phòng cho Trì Kiều ở trong cốp xe.

Cửa xe hé mở, mùi nước mưa bên ngoài xộc vào.

Lương Tư Nguyệt hạ cửa sổ xe xuống nhìn tình hình bên ngoài, chợt nghe Liễu Du Bạch ngồi ở phía trước vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Lên phía trước ngồi đi."

Buổi đêm với cơn gió thầm lặng thổi vào trong mưa khiến toàn bộ bầu không khí trở nên hư ảo, cũng bởi vì kỳ lạ thay, Lương Tư Nguyệt đã mơ hồ nghe thấy trong giọng nói của Liễu Du Bạch có chút dịu dàng.

Điều này khiến cô do dự một chút mới di chuyển.

Bên ngoài, Trì Kiều đã xách hành lý của mình lên, che ô chuẩn bị rời đi.

Lương Tư Nguyệt mở cửa sổ ra tạm biệt cô ấy, dặn cô ấy đi trong con ngõ nhỏ phải cẩn thận, ngày mưa mặt đường trơn trượt cẩn thận kẻo vấp ngã.

Molly lên xe. Cô ấy phủi phủi nước mưa trên người, không đợi Liễu Du Bạch nhíu mày lên tiếng, cô ấy đã cướp lời: "Đêm nay dùng xe xong sẽ đưa đi rửa ngay." Đảm bảo sáng mai ông chủ lên xe sẽ thấy chiếc xe sạch sẽ không có tí nước đọng nào.

Lương Tư Nguyệt chờ tài xế nổ máy xe mới hỏi: "Có thể đưa tôi về nhà trước không…"

Liễu Du Bạch đưa mắt sang nhìn Lương Tư Nguyệt, cô mặc một chiếc áo len, quần jeans và giày thể thao, đội một chiếc mũ bóng chày trên đầu, một bộ trang phục quá giản dị.

Molly cũng hiểu được Lương Tư Nguyệt muốn làm gì, không cần đến Liễu Du Bạch lên tiếng, cô ấy cười nói: "Cô Lương muốn trở về thay quần áo à? Không tiện đường nên có lẽ không kịp, tôi dẫn cô tìm một chỗ thay đồ nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!