Chương 7: Phản bội

Thanh Châu và Duyện Châu cách nhau ngàn dặm, lúc này Thanh Châu vẫn đang chìm trong màn mưa mịt mù.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi lộp độp, tí tách không dứt. Ngu Thanh Giai chống cằm nhìn màn mưa giăng kín đất trời, từng giọt nước từ mái hiên rơi xuống, lăn dài trên những phiến đá xanh, tạo thành những vũng nước nhỏ li ti. Cơn mưa bất chợt đổ xuống có lẽ đã làm chậm trễ bước chân của phu tử giảng kinh sử, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Ngu Thanh Giai ngắm mưa một lúc, cảm thấy vô cùng buồn chán, bèn lấy giấy gấp thành đủ hình dáng để chơi. Một cơn gió mạnh bất chợt ùa vào từ khung cửa sổ, hơi nước lành lạnh phả lên da. Nàng chưa kịp phản ứng thì tờ giấy trong tay đã bay thẳng sang bên kia phòng.

Mộ Dung Viêm chẳng thèm quay đầu, nhưng lại bắt được tờ giấy một cách chính xác. Hắn đưa lên nhìn, phát hiện kẻ tập kích mình lại chỉ là một tờ giấy nhỏ, rõ ràng là không thể nào hiểu nổi hành động của nàng, đến cả mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, cứ thế thuận tay ném trả lại.

Ngu Thanh Giai không phòng bị, bị giấy đập trúng trán. Nàng ngẩn ra một lát, sau đó lập tức nắm lấy mớ giấy bên cạnh, vo thành một cục rồi ném mạnh về phía Mộ Dung Viêm.

Ném giấy quan trọng nhất là lực đạo, đôi khi càng dùng sức thì lại càng ném không xa. Cục giấy chứa đầy cơn giận của Ngu Thanh Giai bay được nửa đường đã rơi xuống đất. Mộ Dung Viêm liếc mắt nhìn, trong ánh mắt chẳng hề che giấu sự khinh thường.

Thực ra, hắn xưa nay cũng chưa từng che giấu điều đó.

Ngu Thanh Giai nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đừng có mà kiêu ngạo quá, không sợ ta đi méc phụ thân sao? Để xem sau này ngươi có còn sống yên ổn được không!"

"Xin cứ tự nhiên."

"Ngươi…! Uổng công ta còn lo lắng ngươi hôm trước có phải phát bệnh hay không, xem ra đúng là lòng lang dạ sói!"

Mộ Dung Viêm lúc này mới nhớ ra, hình như mấy ngày trước tay nàng có bị xước. Hắn liếc mắt nhìn qua, quả nhiên thấy trên mu bàn tay nàng quấn mấy lớp băng trắng. Chỉ là một vết thương bé tẹo, có cần làm quá đến mức này không chứ?

Mộ Dung Viêm bẩm sinh đã là một kẻ không có lòng trắc ẩn. Người khác nhìn thấy trẻ con nhà nghèo sẽ thương xót, nhưng hắn thì không. Nghèo khổ, yếu đuối, hay chết chóc—tất cả đều là chuyện của bọn họ, tại sao lại phải thương hại? Cũng giống như chuyện Ngu Thanh Giai bị thương, thì có liên quan gì đến hắn đâu.

Mộ Dung Viêm lạnh nhạt im lặng, mà Ngu Thanh Giai cũng lười đôi co với con cáo tinh này. Nàng nhìn ra ngoài màn mưa dày đặc, lẩm bẩm: "Phu tử sao giờ vẫn chưa đến, không biết có gặp chuyện gì trên đường không?"

Ngay lúc ấy, nàng nghe thấy phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, nhẹ mà lạnh lẽo. Ngu Thanh Giai lập tức quay đầu, không vui hỏi: "Ngươi có ý gì? Trời đất, cha mẹ, quân vương, sư trưởng, ngươi phải kính trọng thầy dạy mình."

"Kính trọng thầy dạy." Mộ Dung Viêm chậm rãi lặp lại bốn chữ này. Khuôn mặt hắn có một vẻ đẹp mơ hồ không rõ giới tính, giọng nói khi trầm thấp lại như mang theo hương sắc mê hoặc, tựa như khúc nhạc tơ lụa réo rắt trong yến tiệc xa hoa, vẽ ra hình ảnh một đám quý tộc hưởng lạc đến cực điểm rồi nhanh chóng sa đọa. Hắn niệm xong bốn chữ, nhẹ nhàng bật cười: "Ngươi có biết Thái tử bị phế chết như thế nào không?"

"Bị tiểu nhân tố giác."

"Bị ai tố giác?"

Ngu Thanh Giai sững người. Hằng ngày nàng đều nghe Ngu Văn Tuấn mắng lũ gian nịnh, lũ hạ nhân mưu mô xảo trá, hãm hại trung lương, nên tất nhiên nàng cũng đứng về phía vị Thái tử tiền triều kia. Nhưng rốt cuộc trong đó có ẩn tình gì, nàng thực sự không biết.

Mộ Dung Viêm hơi nhếch môi cười, ý cười nhàn nhạt mà sâu xa. Hắn ngồi ngay ngắn trước án thư, một tay thản nhiên đặt lên mặt bàn, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như giếng cổ không thấy đáy: "Là thầy của hắn."

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách, hòa lẫn trong tiếng mưa rả rích, Ngu Thanh Giai ngỡ rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

Thế nhưng, Mộ Dung Viêm lại không có ý định tiếp tục câu chuyện.

Thái tử có thể vào ở Đông Cung, tất nhiên không phải kẻ ngu dốt, làm sao có thể tùy tiện nghị luận triều chính trước mặt người khác? Hôm đó, khi nói ra những lời ấy, hắn thực sự tin rằng tất cả những người có mặt đều đáng tin cậy.

Nhưng ai mà ngờ được, chính phu tử của hắn lại sợ hãi. Nếu lời của Thái tử bị người khác tố giác, vậy chẳng phải tất cả những người nghe được hôm ấy đều sẽ gặp họa hay sao? Đã vậy, chẳng thà chính hắn đi tố giác trước còn hơn.

Thảm án Đông Cung, bắt đầu từ đó.

Mộ Dung Viêm đã dời mắt trở lại cuốn sách của mình, nhưng Ngu Thanh Giai lại không thể nào rời mắt khỏi hắn.

Những lời này của hắn có ý gì?

Nàng chậm rãi đưa mắt về phía án thư trên cùng của phu tử, đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Ngu Thanh Giai lặng lẽ ôm lấy cánh tay mình, nơi đó đã nổi đầy da gà. Nếu Mộ Dung Viêm nói những lời này với vẻ căm phẫn hay khinh miệt, có lẽ nàng còn thấy bình thường. Nhưng hắn lại hời hợt, thản nhiên kể lại như đang nói về một câu chuyện cười.

Từ bao giờ mà khẩu vị của phụ thân nàng lại nặng như vậy? Phụ thân nàng lại thích một kẻ như rắn rết thế này sao?

Sau đó, phu tử vội vàng che ô chạy vào lớp. Tiết học buổi sáng kết thúc mà chẳng ai hay biết về đoạn đối thoại trước đó, nó lặng lẽ trôi đi như những trang sách bị lật qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!