Chương 50: Thư gửi về

Ngọc Châu phấn khởi chạy vào báo tin vui.

Vừa nãy, người gác cổng vừa chuyển thư của Ngu Văn Tuấn đến.

Từ sau khi bị tập kích trên đường núi, lang chủ vẫn bặt vô âm tín, giờ cuối cùng cũng gửi thư về, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ hồi phủ.

Ngọc Châu vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy ngay đến báo tin cho Ngu Thanh Giai.

Lòng nàng tràn đầy kích động, nhưng khi vòng qua bình phong, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người lập tức khựng lại.

Tiểu thư và Cảnh Hoàn… đang làm gì vậy?

Đánh nhau hay đùa giỡn?

Ngu Thanh Giai đang hung hăng muốn tính sổ với Mộ Dung Viêm, bỗng nhiên nghe thấy giọng người khác thì ngây ra.

Ánh mắt nàng va phải cái nhìn đầy kinh ngạc của Ngọc Châu, rồi theo phản xạ cúi xuống nhìn chính mình, lúc này mới nhận ra tư thế của bản thân.

Nàng đang nửa quỳ trên tháp, hai tay bị Mộ Dung Viêm nắm chặt, còn hắn thì hơi ngả người ra sau, bàn tay siết lấy cổ tay nàng.

Hai người ngồi chung một chỗ, bởi vì nàng vừa nhào tới nên khoảng cách bị rút ngắn đáng kể, đến cả vạt áo cũng quấn vào nhau.

Ngu Thanh Giai đờ đẫn ngồi xuống.

Mộ Dung Viêm cảm giác lực nàng đã buông lỏng, lúc này mới thả tay ra.

Sau khi ổn định lại, nàng phát hiện Ngọc Châu vẫn đang nhìn chằm chằm hai người như thấy quỷ, bèn cúi đầu ho khan một tiếng, trầm ổn nói:

"Ngươi vừa nói có chuyện gì?"

Ngọc Châu không biết nên hình dung tâm trạng lúc này ra sao.

Nàng vốn dĩ đã quen với việc tiểu thư thân thiết với Cảnh Hoàn, hai người thường xuyên ở cạnh nhau, cùng nhau đàn ca vẽ tranh cũng chẳng phải chuyện hiếm.

Một vị đích nữ lại có thể hòa hợp với thiếp thất của phụ thân đến mức này, quả thực là tấm gương mẫu mực cho gia phong hòa thuận.

Nhưng mà… cùng nhau vật lộn trên một chiếc tháp, có phải hơi quá rồi không?

Trong lòng Ngọc Châu có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra, đành quy hết công lao này cho lang chủ Ngu Văn Tuấn.

Lang chủ quả thực trị gia có phương pháp!

Nhà khác mà có một mỹ thiếp như thế nhập phủ, nữ quyến không đối đãi như kẻ địch mới là lạ.

Tiểu thư lại là con vợ cả, lẽ ra phải có hiềm khích tự nhiên với những thị thiếp xinh đẹp, vậy mà nàng không chỉ không đối đầu với Cảnh Cơ, mà vị mỹ thiếp này cũng không vì được sủng ái mà làm càn, âm thầm hại con gái chính thất.

Những quý phụ trong hậu viện các gia đình khác tranh đấu đến mức long trời lở đất chắc chắn phải đến Ngu gia mà học hỏi, đây mới thực sự là gia đình hòa thuận, thân thiết như một nhà.

Sau khi cảm thán xong về lang chủ, Ngọc Châu mới sực nhớ mình đến đây để làm gì.

Nàng chớp mắt, chậm rãi "ồ" một tiếng, rồi lấy từ trong tay áo ra một bức thư:

"Tiểu thư, lang chủ có thư hồi âm."

Ngu Thanh Giai lập tức tinh thần chấn động, không còn để ý đến sự xấu hổ lúc này, vội vàng nói với Ngọc Châu:

"Mau đưa thư cho ta."

Nàng nhanh chóng bóc phong thư, rút giấy ra đọc lướt qua một lượt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!