Trời dần sang đông, sắc trời âm u, gió sớm cũng ngày càng lạnh lẽo.
Ngọc Châu hà hơi vào tay, nhẹ nhàng gõ cửa:
"Lục tiểu thư, người tỉnh chưa?"
Một lúc sau, bên trong truyền ra giọng nói của Ngu Thanh Giai.
Ngọc Châu đẩy cửa bước vào, bên trong phòng như một thế giới khác hẳn so với bên ngoài. Giá gỗ tinh xảo được sắp xếp ngay ngắn, điểm cuối tầm mắt đặt một tấm bình phong gấp khúc.
Vòng qua bình phong, có thể thấy một nữ tử đang quỳ ngồi trước bàn trang điểm, nghiêng người chậm rãi chải mái tóc dài.
Dù ngày nào cũng gặp, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Ngọc Châu vẫn bị vẻ đẹp trước mắt làm cho nghẹt thở.
Nàng vô thức bước nhẹ hơn, sợ quấy nhiễu đến mỹ nhân trong phòng.
"Tiểu thư, hôm nay người dậy sớm vậy."
Ngọc Châu vừa nói vừa bước lên, cầm gương xoay lại giúp Ngu Thanh Giai chỉnh lại trâm cài phía sau.
Tuy ngồi vào bàn trang điểm từ sớm, nhưng sắc mặt nàng lại không mấy tốt.
Ngu Thanh Giai đặt lược xuống, khẽ che miệng ngáp một cái.
Nàng không phải dậy sớm, mà là căn bản đêm qua không ngủ được.
Lại nghĩ đến chuyện hôm qua...
Lúc ở thủy đình, khi nàng chợt quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Viêm, nàng không khỏi kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Khúc nhạc hôm qua là lần nàng đàn thoải mái nhất từ trước đến nay, toàn tâm toàn ý, tràn đầy xúc cảm, tựa hồ vì có người hòa tấu mà khai phá ra vô vàn khả năng mới.
Nhưng chuyện sau khi trở về, lại khiến Ngu Thanh Giai chìm vào mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Nàng bị lừa đá vào đầu rồi sao?
Sao lại không chỉ tuôn hết chuyện về hệ thống và việc Ngu Thanh Nhã trọng sinh, mà suýt nữa còn đem cả những hình ảnh trong mộng kể ra luôn chứ?
Nàng chẳng phải đến giúp Mộ Dung Viêm bôi thuốc sao, tại sao câu chuyện lại lạc sang hướng này?
Không chỉ vậy, nàng còn ngu ngốc đến mức đụng đổ lư hương, ngã vào người hắn, cuối cùng còn bị hắn bế về phòng.
Ban đêm luôn dễ khiến người ta mềm lòng, nhưng đến sáng tỉnh dậy, đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn, nghĩ lại mà muốn độn thổ.
Là một tiểu thư chưa xuất giá, thậm chí hôn sự còn chưa định, vậy mà lại chủ động nhào vào lòng một nam tử, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Cuối cùng còn dõng dạc thề thốt, nói sẽ luôn đối tốt với Mộ Dung Viêm, không lừa dối, không bỏ rơi hắn.
Trời biết nàng lấy đâu ra tự tin để nói những lời này...
Nàng có tài đức gì mà có thể lừa gạt được Mộ Dung Viêm đây?
Nàng không bị hắn bán đi đã là may lắm rồi!
Dù sao thì lời hứa hẹn đó nghe đã thấy nực cười, với tính cách lạnh lùng, bạc bẽo của Mộ Dung Viêm, e rằng hắn cũng chỉ cười thầm nàng ngốc nghếch trong lòng, sau đó coi như gió thoảng qua tai, chẳng buồn bận tâm nữa.
Hơn nữa, Mộ Dung Viêm dù có khắc nghiệt, nhưng cũng là kẻ kiêu ngạo, không phải loại người đem chuyện này đi đồn đại với người khác.
Như vậy, Ngu Thanh Giai ít ra vẫn còn giữ được chút thể diện, vẫn có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục chung sống dưới một mái nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!