Chương 41: Bị hỏng

Ngọc Bình nửa vì sợ hãi, nửa vì bị ép buộc mà quỳ rạp xuống đất, đầu gối đập mạnh lên nền gạch lạnh băng, đau đến thấu xương. Nhưng dù vậy, cơn đau ấy vẫn không bằng sự rét lạnh trong lòng nàng.

Lăn lộn trong nội trạch bấy lâu, sao nàng có thể không nhận ra? Nàng đã bị Ngu Thanh Nhã đẩy ra làm vật hy sinh.

Ngu Thanh Nhã giận dữ quát mắng, lời lẽ sắc bén, bộ dáng đầy căm phẫn. Ngay sau đó, nàng ta quay lại, đôi mắt ánh nước, tay cầm khăn nhẹ nhàng chấm khóe mắt, giọng nghẹn ngào:

"Đều tại ta không biết nhìn người! Con tiện tỳ này mang đến một bản phổ, nói là do Lục muội soạn, muốn gửi đến các tỷ muội thưởng thức, ta đã tin là thật, tưởng rằng mọi người đều đã biết chuyện này. Nào ngờ hôm nay Lục muội lại bất ngờ tìm đến, ta mới hiểu ra đây là do con tiện tỳ này tự tiện ăn cắp. Nói đi cũng phải nói lại, lỗi là tại ta, đã không sớm phát hiện thủ đoạn của hạ nhân, không chỉ khiến Lục muội hiểu lầm ta, mà còn gây ra tai họa lớn thế này..."

Giọng nói nhu nhược, dáng vẻ đáng thương, từng lời từng chữ đều đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu Ngọc Bình.

Ngu Thanh Nhã đã quyết định đổ hết tội lên người nàng ta. Một nô tỳ, dù có chết cũng chẳng đáng gì. Nhưng nàng ta là đích nữ của Đại phòng, dù thế nào cũng không thể để danh dự bị vấy bẩn.

Ngọc Bình từng vui mừng khôn xiết khi nghĩ rằng mình đã trèo lên cành cao, hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài được một ngày, cành cao kia đã biến thành vực sâu địa ngục.

Nàng quỳ trên đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Ánh mắt Ngu Thanh Giai chỉ lướt qua Ngọc Bình một lần, rồi nhanh chóng thu lại.

Theo đuổi danh lợi là quyền của mỗi người. Nhưng muốn hưởng vinh quang, thì cũng phải sẵn sàng gánh chịu cái giá của thất bại.

Ngọc Bình đã chọn đi theo Ngu Thanh Nhã, vậy bây giờ bị nàng ta ruồng bỏ như một quân cờ thí, cũng chẳng có gì đáng thương hại.

Ngu Thanh Giai không còn để ý đến Ngọc Bình nữa, mà nhìn thẳng vào Ngu Thanh Nhã, không định dễ dàng buông tha nàng ta, ngược lại còn thong dong phản kích:

"Thì ra là tỳ nữ này tự ý lấy mang đến cho Tứ tỷ. Nếu vậy, đúng là Ngọc Bình đáng tội chết. Một kẻ hầu hạ mà dám trộm đồ của chủ nhân, không những vậy còn cố tình làm lộ ra cho Tứ tỷ. Chẳng phải là muốn đẩy tỷ vào cảnh bất nghĩa bất nhân sao? May mà hôm nay có nhiều người chứng kiến, Tứ tỷ có thể giải thích rõ ràng trước mặt mọi người. Nếu không, tỷ cầm bản phổ này mà ta hoàn toàn không hay biết, thời gian lâu dần, ai còn có thể phân rõ được thực hư?"

Các tiểu thư xung quanh cúi đầu cười khẽ, trong lòng đều đã hiểu rõ.

Ngu Thanh Nhã đẩy nha hoàn ra chịu tội, trên mặt mọi người tuy tỏ vẻ thông cảm, nhưng ai mà chẳng lớn lên trong hào môn, sao có thể không hiểu những thủ đoạn này? Không ít người đoán được rằng, rất có thể chính Ngu Thanh Nhã đã sai tỳ nữ trộm bản phổ của Ngu Thanh Giai, rồi nhanh chóng tranh thủ diễn tấu trước một bước. Chẳng ngờ lại bị vạch trần, buộc phải đổ tội lên người hạ nhân để rũ sạch quan hệ.

Sắc mặt Ngu Thanh Nhã cứng đờ, ánh mắt mang theo hoảng loạn khi đối diện với những ánh nhìn đầy ẩn ý xung quanh.

Đúng lúc này, phu nhân họ Chu – người từng nghi ngờ tài đánh đàn của Ngu Thanh Nhã – lại mở miệng:

"Vừa rồi ta đã cảm thấy có gì đó lạ lắm, giờ nghe các cô nói lại càng thấy khó hiểu hơn. Theo lời Lục tiểu thư thì bản khúc này mới được nàng ấy sáng tác. Vậy kỳ lạ thật, nếu đây không phải là khúc phổ của Tứ tiểu thư, vậy sao nàng ấy có thể nhanh chóng đàn thành thạo như vậy?"

Ngu Thanh Giai thầm khen một câu "hỏi hay lắm", lập tức thuận thế truy vấn:

"Đúng vậy, ta cũng thấy rất kỳ lạ. Nếu Tứ tỷ có thể đàn hoàn hảo đến từng âm một, vậy tại sao lại không phát hiện ra chỗ sai lệch giữa dây đàn thứ nhất và thứ hai? Bản khúc này là ta hứng khởi sáng tác cùng một người bạn, sau khi viết xong liền nhận thấy có điểm chưa ổn, vốn định hủy đi. Nào ngờ lại bị tỳ nữ làm lộ ra ngoài. Hôm nay đột nhiên nghe thấy tỷ đàn bản khúc này, thật sự làm ta hoảng hốt không thôi."

Ban đầu, Ngu Thanh Nhã chỉ đau lòng vì mất điểm tích lũy. Nhưng lúc này, nàng ta dần cảm thấy tình thế bất lợi. Khóe mắt lướt qua thấy Mộ Dung Húc cũng đang nhìn về phía mình, xung quanh bao ánh mắt đều chờ nàng ta giải thích.

Nhưng nàng ta nào có lời giải thích nào đây? Bản thân có thể đàn được hoàn hảo, tất cả là nhờ hệ thống dùng dược vật gian lận mà có.

Ngu Thanh Nhã hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, cắn răng nói:

"Tỳ nữ nhà ta gây ra chuyện mất mặt thế này, ta thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với chư vị công tử, tiểu thư. Xin hãy đợi một chút, để ta xử lý xong việc trong nhà, rồi sẽ quay lại giải thích tường tận với mọi người."

Các tiểu thư nghe vậy liền thầm "chậc" một tiếng, rõ ràng ai cũng thấy Ngu Thanh Nhã đang cố tình kéo dài thời gian. Nhưng nàng ta đã lấy lý do là chuyện riêng trong nhà, bọn họ cũng không tiện ép giữ lại.

Mộ Dung Húc khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

"Tứ tiểu thư cứ tự nhiên."

Ngu Thanh Nhã vội vã hành lễ, cúi đầu nhanh chóng rời đi, bóng lưng có phần chật vật, như thể chạy trốn khỏi tình huống khó xử này.

Đám tỳ nữ của đại phòng đều cảm thấy bất an, không dám thở mạnh, im lặng cúi đầu theo sát phía sau Ngu Thanh Nhã.

Đợi đến khi vào được phòng thay y phục dành cho nữ khách, không còn người ngoài, sắc mặt Ngu Thanh Nhã lập tức trầm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!