Chương 39: Xúc phạm vua

Ngu Thanh Giai và Mộ Dung Viêm giằng co hồi lâu, cuối cùng mỗi người nhượng bộ một bước. Hắn buông tay, nàng cũng chịu đứng dậy khỏi bàn.

Vừa lấy lại được quyển sổ, Ngu Thanh Giai lập tức cuộn chặt, ôm vào lòng như thể chỉ cần chậm một chút, Mộ Dung Viêm sẽ nuốt lời mà giật lại. Với bản tính của hắn, nàng không hề nghi ngờ điều đó.

Không thể trách nàng lại cảnh giác như đối mặt với kẻ thù, bởi vì Mộ Dung Viêm từ trước đến nay chưa từng xem lời hứa là thứ bắt buộc phải tuân thủ. Chỉ cần tình thế có lợi cho hắn, hắn có thể tùy ý sửa đổi hoặc thậm chí phủ nhận hoàn toàn cam kết trước đó.

Thực ra, Mộ Dung Viêm cũng không đến mức nhàm chán đến độ đi đọc những ghi chép cá nhân của nữ tử. Nếu là người khác, dù có đặt ngay trước mặt hắn, hắn cũng chẳng buồn liếc mắt. Nhưng hôm nay, chỉ vì vô tình mở ra, hắn đã nhìn thấy những dòng chữ nàng viết, từ đó mới chợt nhận ra rằng bản thân hoàn toàn không biết gì về Ngu Thanh Giai trước kia. Trước khi hắn xuất hiện, nàng đã gặp những ai, trải qua những gì—hắn không biết một chút nào.

Mộ Dung Viêm rất ghét loại cảm giác này.

H@m muốn kiểm soát của hắn còn mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì hắn thể hiện ra bên ngoài. Một khi đã thích thứ gì, hắn nhất định phải chiếm giữ, không có được thì hủy diệt. Dù có phải hủy đi, hắn cũng sẽ không để nó rơi vào tay kẻ khác.

Hiển nhiên, lúc này đây, Ngu Thanh Giai đã bị hắn liệt vào phạm trù "của hắn".

Mộ Dung Viêm từ nhỏ đã sở hữu diện mạo yêu dị, giọng nói trong trẻo, có phần mơ hồ giữa nam và nữ. Vì thế, không ít người từng nói rằng dung mạo và thanh âm của hắn có phần giống nữ tử.

Hắn văn võ song toàn, tính tình tàn nhẫn, đặc biệt giỏi đánh nhau, nhưng những lời bàn tán kia chưa bao giờ ngừng lại. Dù người trong thành Nghiệp không dám nhắc đến trước mặt hắn, nhưng sau lưng, ai nấy đều cảm thấy một nam tử mà đẹp đến mức này, đúng là quá mức rồi.

Có thể tưởng tượng, năm đó khi hắn nhận lệnh giả nữ thân để đến Thanh Châu, nội tâm hắn đã dậy sóng đến mức nào.

Vừa đặt chân đến Quảng Lăng, hắn vẫn cố chấp mặc trường bào trung tính, kiên quyết không thay nữ trang, đó là cách hắn phản kháng.

Đúng vào giai đoạn này, Ngu Thanh Giai lại xuất hiện, tự mình dâng lên làm đối tượng để hắn nghiền nát. Mộ Dung Viêm tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.

Nàng bị hắn chọc tức đến phát khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều kiên cường nhào tới gây sự, càng bị đánh bại càng không chịu lùi bước.

Có lẽ giống như đạo lý "liệt nữ sợ trai lỳ", dần dần, Mộ Dung Viêm cũng quen với sự tồn tại của nàng.

Về sau, khi hai người quay về Duyện Châu, bất ngờ bị phục kích. Nhờ sự che chắn của Ngu Thanh Giai, Mộ Dung Viêm mới có thể thoát thân trong gang tấc. Nhưng sự việc này cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh nặng nề đối với hắn.

Mộ Dung Viêm tỉnh táo nhận ra rằng bản thân vẫn đang lẩn trốn khắp nơi, và kẻ truy sát hắn—chính là người chú ruột sẵn sàng dốc hết gia tài để lấy mạng hắn.

Thành vương bại khấu, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, Mộ Dung Viêm cho rằng thế gian vốn dĩ nên như vậy. Hắn có thể lạnh lùng nhìn người già, trẻ nhỏ bị chèn ép trong quy tắc sinh tồn tàn khốc này, và khi chính hắn cũng rơi vào vòng xoáy đó, Mộ Dung Viêm chỉ thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chấp nhận. Hoặc là chết, hoặc là nhẫn nhịn, lựa chọn này không hề khó khăn.

Tại khách điếm trấn Tây Tùng, Mộ Dung Viêm thay sang bộ váy dài tay rộng, đầu đội màn che gối đến đầu gối. Thực ra, kiểu thượng y hạ váy của người Hán thích hợp nhất để che giấu thân phận, bởi dù là nam hay nữ, người Hán đều tuân theo lễ nghi cổ xưa, coi trọng y phục rộng rãi, dài thướt tha. Khi khoác lên mình bộ váy áo thùng thình này, thân hình cứng cáp của nam nhân được che giấu hoàn hảo, cộng thêm dung mạo có phần trung tính của Mộ Dung Viêm, nếu không xét đến vóc dáng cao hơn nữ tử bình thường một chút, thì chẳng ai có thể nhìn ra sơ hở.

Ngoại trừ một số kẻ quái đản ưa thích ăn mặc kỳ lạ, y phục chính thống của người Hán xưa nay có nhiều nét tương đồng giữa nam và nữ, chỉ khác là phục sức nữ nhân rực rỡ hơn, thường mặc váy phối nhiều màu sắc. Hiện tại Mộ Dung Viêm đang trong thời kỳ để tang, lại vốn coi thường những thứ diêm dúa phù phiếm, nên thường chỉ mặc áo trắng thuần. Nữ tử chưa xuất giá không thể búi tóc, chỉ có thể để tóc xõa tự nhiên, Mộ Dung Viêm chỉ cần buộc tóc lên là vẫn có thể duy trì vẻ ngoài mơ hồ giữa nam và nữ.

Chỉ cần không để ai đến quá gần, người khác sẽ dễ dàng bị nhận định ban đầu đánh lừa, khó mà sinh nghi.

Mộ Dung Viêm che giấu bản thân kín kẽ, đồng thời cũng chỉnh trang cho Ngu Thanh Giai đến mức một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài. Từ Thanh Châu đến Duyện Châu, đường đi trắc trở đầy nguy hiểm, hắn vừa phải cảnh giác truy binh phía sau, lại còn phải lo cho phiền phức mang tên Ngu Thanh Giai. Đến khi đặt chân vào Duyện Châu, Mộ Dung Viêm đã rèn được một sự kiên nhẫn chưa từng có với nàng.

Thế nhưng, ngay lúc Ngu Thanh Giai thuận miệng nhắc đến chuyện thành thân trong chùa Vô Lượng, Mộ Dung Viêm lại có cảm giác như lãnh địa của mình bị xâm phạm, suýt chút nữa mất kiểm soát.

Bị hắn quen thuộc, bị hắn chấp nhận, không phải là chuyện tốt.

Mộ Dung Viêm nghĩ, hắn đã từng cho nàng cơ hội rời đi. Khi bị hai sát thủ truy sát trong rừng là một lần, khi hắn phát bệnh trong chùa Vô Lượng là một lần, khi hắn giết Liêu Chính rồi cố ý để lộ thân phận, cũng là một lần.

Chỉ cần có một lần Ngu Thanh Giai lựa chọn rời xa, nàng đã có thể thoát thân.

Nhưng nàng không làm vậy. Thế nên, dù nàng có bằng lòng hay không, thì quãng đời còn lại cũng chỉ có thể sống dưới sự khống chế của hắn.

Ngu Thanh Giai liếc mắt nhìn Mộ Dung Viêm, như đề phòng kẻ trộm mà ôm chặt món đồ trong tay, sau đó lui vào phòng trong, loay hoay rất lâu. Mộ Dung Viêm không thèm để tâm, để mặc nàng làm gì thì làm. Đến khi nàng bước ra, ánh mắt nhìn hắn vẫn đầy vẻ cảnh giác.

Ngu Thanh Giai chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi: "Ngày mai ta phải đến vương phủ Vĩnh Xuyên dự yến tiệc, hắn còn đặc biệt gửi thiếp mời qua đây, các tỷ muội đều đi cả, ta không tiện từ chối. Ngươi có muốn đi không?"  

Người quen biết Mộ Dung Húc quá nhiều, lần trước Mộ Dung Viêm đột nhập vương phủ Dĩnh Xuyên ban đêm đã là một hành động mạo hiểm, lần này sao có thể tự rước lấy phiền phức. Mộ Dung Viêm lắc đầu, Ngu Thanh Giai cũng chẳng lấy gì làm lạ với kết quả này. Lần trước hắn đã khiến vương gia Dĩnh Xuyên đích thân điều tra, hiện tại gió đã tạm lặng, Mộ Dung Viêm thực sự không cần phải liều lĩnh như vậy.

Sau khi nói xong, cả hai đều chìm vào im lặng. Mộ Dung Viêm không khỏi nghĩ rằng, có lẽ từ tháng Tư đến nay, đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Giai rời khỏi hắn mà hành động một mình. Nàng sẽ gặp gỡ những người mới, trò chuyện với những kẻ khác, mà hắn thì không thể công khai xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!